Vương Bách Thuận biết Vinh Quảng Kiệt không giành được cặp sư tử nên không vui, bèn cười to, định bụng đánh trống lảng khỏi chủ đề này.
Nhưng Hầu Thất Quý lại nói: “Cậu Vinh là người sang quý, miệng vàng lời ngọc, đâu thể mắng chửi người khác như vậy được. Cậu mắng tôi là cáo thì âu cũng đành chịu nhưng cậu không thể mắng Tứ gia là gà được!”
Nghe ông ta nói vậy, Vương Bách Thuận lập tức sầm mặt lại.
Vinh Quảng Kiệt không ngờ Hầu Thất Quý lại xấu miệng như vậy, chỉ muốn xé xác ông ta ngay tại chỗ.
“Tứ gia, ý tôi không phải vậy”, Vinh Quảng Kiệt không muốn vô duyên cớ đắc tội Vương Bách Thuận.
Vương Bách Thuận giần giật mí mắt, khoát tay nói: “Thôi được rồi, mọi người đều là bạn bè cũ, đùa giỡn một chút thôi mà, không cần phải nói nữa”.
Vinh Quảng Kiệt lườm Hầu Thất Quý cháy mắt.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót, một người phụ nữ khóc sướt mướt chạy xộc vào.
Vừa vào phòng đã bụm mặt, nhào vào lòng Vinh Quảng Kiệt:
“Hức hức… Quảng Kiệt, em bị người ta đánh! Hức hức... Anh phải báo thù cho em! Hức hức…”
“Đánh ư? Ai to gan dám đánh em?”
“Một người phụ nữ! Anh xem này!”
Dương Lỵ Lỵ ngửa mặt lên, dấu bàn tay đỏ hồng trên mặt vẫn còn chưa tan hết.
Cô ta không biết rằng, e là dấu tay này sẽ rất khó tan hết. Mặc dù Lâm Mộng Đình chỉ mới tu hành một thời gian ngắn nhưng lần trước, sau khi cô trúng độc, Lý Dục Thần đã khai thông kinh mạch, dịch cân tẩy tủy cho cô, ít nhất đã giúp cô rút ngắn được mười năm Trúc Cơ so với người khác, hơn nữa bên cạnh cô toàn là cao thủ, thứ mà cô tùy tiện học được đều là chiêu thức tuyệt diệu so với bên ngoài.
Cái tát này là cô dùng công phu Chu Sa Chưởng học được từ ông chủ Vương. Mặc dù nếu so với ông chủ Vương thì cô vẫn còn thua xa vạn dặm, nhưng đã dư sức đối phó với người bình thường rồi.
Cái tát mà mặt Dương Lỵ Lỵ phải chịu không nặng, tuy không gây ra vết thương trí mạng nhưng trong vòng mười năm, dấu tay này sẽ không tan đi, dù có tới bệnh viện thẩm mỹ lột da cũng không ích gì, trừ phi lột luôn cả thịt và cơ trên mặt.
Vinh Quảng Kiệt nhìn thấy dấu tay này, vừa đau lòng vừa phẫn nộ: “Mẹ kiếp, người phụ nữ đó là ai? Dám đánh cô gái của tôi, chán sống rồi hay sao!”
Lúc này, ông chủ Dương cũng đi vào phòng, trông thấy Hầu Thất Quý ở đây, ông ta thoáng ngẩn người, sau đó chắp tay nói với Vinh Quảng Kiệt và Vương Bách Thuận:
“Cậu Vinh, Tứ gia, người đánh Lỵ Lỵ đang ở trong tiệm của ông chủ Hầu, cô ta nói mình là bạn của ông chủ Hầu”.
Vương Bách Thuận và Vinh Quảng Kiệt cùng ngẩn ra.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện là thế này, Lỵ Lỵ ưng ý một chiếc vòng tay trong tiệm của ông chủ Hầu, hai hôm trước đã nhờ tôi hỏi ý ông chủ Hầu rồi. Hôm nay Lỵ Lỵ đích thân tới tiệm để xem hàng thì bị người phụ nữ trong tiệm đánh”.
Ông chủ Dương vừa nói vừa nhìn trộm sắc mặt của ông chủ Hầu, lén cười khẩy trong lòng, thầm nhủ Hầu Thất Quý ơi Hầu Thất Quý, lần này ông chết chắc rồi. Đừng nói là không giữ nổi chiếc vòng tay này mà ngay cả cửa tiệm ông cũng sẽ không bảo vệ nổi. Sau này tiệm của ông sẽ là của tôi.
Hầu Thất Quý cũng không ngờ mọi chuyện lại khéo như vậy, Dương Lỵ Lỵ lại tới tiệm của mình vào đúng lúc này. Người đánh Dương Lỵ Lỵ chắc chắn là mợ Lý.
Ông ta cũng cảm thấy chuyện này khó giải quyết. Dương Lỵ Lỵ bị đánh, chắc chắn sẽ không cho qua chuyện này. Đương nhiên cậu Lý không sợ Vinh Quảng Kiệt, nhưng hiện tại mợ Lý đang ở trong tiệm một mình, nếu Vinh Quảng Kiệt mà nổi giận thì hậu quả khôn lường.
Nếu như mợ Lý xảy ra chuyện trong tiệm của ông ta thì ông ta không cách nào ăn nói với Lý Dục Thần. Hơn nữa, mọi nỗ lực vừa rồi của ông ta cũng đều sẽ uổng công.
“Cậu Vinh...”
Hầu Thất Quý mới vừa mở miệng nói hai chữ, Vinh Quảng Kiệt đã tát bốp luôn vào mặt ông ta làm ông ta ngả ngửa ra đằng sau. Vì chiếc ghế ông ta ngồi không có lưng dựa nên ông ta ngã lăn luôn xuống đất.
“Mẹ kiếp, tên họ Hầu kia, sao ông dám ra tay với cô gái của tôi, ai cho ông lá gan đó?”