"Vậy lỡ như cậu ta thua thì sao?", Lý Triệu Phong lo lắng hỏi: "Chẳng lẽ bố thực sự mang hết gia sản mà bố đã vất vả tích góp mấy chục năm cho nhà họ Hà ư?"
"Nếu như thắng thì sao?", Lý Ngôn Thành nói.
Lý Triệu Phong hơi sửng sốt: "Làm sao có thể? Ở trong sòng bài của Hào Giang, ai có thể thắng được Hà Gia Xương?"
"Lỡ như thắng thì sao?", Lý Ngôn Thành nói.
"Bố! Cách hành xử này không giống bố! Bố từng dạy chúng con không được kiếm đến đồng xu cuối cùng. Bố còn nói khi đầu tư nhất định phải từ bỏ việc đánh cược, quay trở về với lý trí. Bình thường bố ghét nhất việc đánh bạc, tại sao lần này... "
Lý Triệu Phong có chút nôn nóng nhìn người bố già của mình.
Lý Ngôn Thành đột nhiên cười: "Triệu Phong, con có biết tại sao bố chọn con làm người nối nghiệp không?"
"Đó là bởi vì con rất cẩn thận", Không đợi Lý Triệu Phong trả lời, Lý Ngôn Thành tiếp tục nói: "Em trai con rất nghiện đánh cược, dễ thắng nhưng cũng dễ thua. Nó có thể phát triển giang sơn, nhưng lại không thể giữ được. So sánh với nó thì con không thể phát triển bằng nhưng con có thể giữ vững được. Ở phương diện này, con mạnh hơn nó rất nhiều. Đối với một gia tộc, việc giữ vững sự nghiệp quan trọng hơn nhiều so với việc phát triển. Cho nên, bố đã chọn con làm người nối nghiệp".
Lý Triệu Phong không biết tại sao bố lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhất thời im lặng một lúc.
"Có thể các con đều cảm thấy nhà họ Lý ở Hương Giang đã đủ giàu có, đủ cường đại rồi", Lý Ngôn Thành xoay người lại, mỉm cười lắc đầu: "Nhưng các con không biết nhà họ Lý thực sự có bao nhiêu cường đại và lớn mạnh đến mức nào!"
"Bố, ý của bố là…"
Trong đầu Lý Triệu Phong xoay chuyển rất nhiều suy nghĩ, dường như hiểu được điều gì đó, nhưng lại giống như không hiểu.
Lý Ngôn Thành lại không tiếp tục nói nữa, mà nói: "Con có nghĩ đến việc nếu như Dục Thần thắng thì Hào Giang sẽ mang họ Lý không?"
"Hà Gia Xương sẽ nhận lời sao?", Lý Triệu Phong có chút không tin.
"Đây chính là điểm thông minh của Dục Thần. Cậu ta gọi điện thoại cho bố, nếu Hà Gia Xương không nhận thì liệu ông ta còn mặt mũi đi vòng quanh Hào Giang không?"
"Nhưng… Nếu như thua thì chẳng phải nhà họ Lý ở Hương Giang sẽ mang họ Hà sao? Đến lúc đó, chúng ta phải làm thế nào đây?"
"Thua à...", Lý Ngôn Thành nghiêng đầu nhìn qua cửa kính về phía bắc: "Vậy chúng ta đi thủ đô thôi".
...
Thái Hòa Trung ngồi ở cuối bàn đánh bài với vẻ mặt ngưng trọng.
Hiện tại, tất cả áp lực đều đè nặng trên người ông ta.
Số phận của nhà họ Hà đều đặt trên tay ông ta.
Đương nhiên ông ta cũng không hề sợ hãi.
Ông ta không có lý do gì để sợ hãi.
Cả đời đã trải qua vô số ván cờ bạc, chưa thất bại lần nào.
Bàn về đánh bài, ông ta chỉ phục một người, đó chính là vua sòng bài Hà Gia Xương.
Nhưng Hà Gia Xương đã già rồi.
Hơn nữa bàn về thiên thuật, ông ta tự tin ngay cả khi Hà Gia Xương ở thời kỳ đỉnh cao thì cũng không thể bằng ông ta.
Bởi vì ông ta không chỉ là vua sòng bài, ông ta còn là Thiên Vương, là tông sư của Thiên Môn!
Ông ta liếc nhìn Lý Dục Thần ở đối diện.
Khuôn mặt điển trai, đôi mắt trong suốt, nụ cười tự tin…
Trông giống mình mười năm trước!
Có lẽ cũng có vài phần năng lực nào đó, nhưng đáng tiếc đã vào nhầm nơi đánh cược, chọn sai đối tượng.
Trong mắt Thái Hòa Trung trở nên háo hức khi nhớ đến tiền đặt cược của nhà họ Lý ở Hương Giang.
Trong trận chiến này, danh hiệu vua sòng bài chỉ sợ sẽ thay đổi.
Hà Gia Xương cũng đã đến lúc về hưu rồi!
Trong khi Thái Hòa Trung đang suy nghĩ, Lý Dục Thần ngồi đối diện lên tiếng:
"Ông Thái, tôi muốn tăng tiền cược".