Tiếp viên trưởng và các tiếp viên hàng không nhìn anh với ánh mắt khó tin, trong mắt tràn đầy vui mừng xen lẫn sùng bái. Nhưng ngay sau đó bọn họ lại hoảng sợ bởi vì tình cảnh trước mắt.
Trong buồng lái, ba nhân viên của phi hành đoàn bao gồm cơ trưởng ngã vào trong vũng máu.
Máy bay đang rơi xuống, độ nghiêng càng lúc càng lớn hơn, rung lắc cũng ngày càng nghiêm trọng.
Ngoại trừ Lý Dục Thần, Mã Sơn và Tra Na Lệ, những người khác đã không thể đứng vững được nữa, chỉ có thể thuận tay bắt lấy thứ gì đó để chống đỡ cơ thể mềm nhũn của mình.
“Ai biết lái máy bay?”, Lý Dục Thần hỏi các nhân viên trên máy bay.
Chục nghìn mét trên không không là gì với Lý Dục Thần, anh có thể bảo vệ Mã Sơn rời đi một cách nhẹ nhàng. Nhưng máy bay xảy ra chuyện bởi vì anh, anh không thể khoanh tay bỏ mặc chiếc máy bay này được.
Nếu không ai biết lái máy bay, vậy thì anh cũng chỉ có thể thử cứu người, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu.
“Tôi biết lái”, Tra Na Lệ nói: “Tôi có bằng lái máy bay, nhưng mà là máy bay cỡ nhỏ, tôi chưa từng lái máy bay chở khách cỡ lớn bao giờ, chỉ có thể thử xem sao”.
Cô ta và Lý Dục Thần nhìn nhau rồi gật đầu, giờ phút này trong mắt hai bên chỉ có tin tưởng.
Tra Na Lệ đi đến bàn điều khiển, nhìn đồng hồ hiển thị thông số rồi nhanh chóng nhớ lại kiến thức lái máy bay, sau đó ấn vài cái nút, đột nhiên bàn tay chợt khựng lại.
“Sao vậy?”
“Cô ta phá hủy thiết bị, cần điều khiển bị bẻ gãy rồi”, Tra Na Lệ nói.
Lý Dục Thần hoàn toàn mù tịt về việc lái máy bay, anh hỏi: “Không có cần điều khiển thì sẽ thế nào?”
Tra Na Lệ nhìn anh như đang nhìn một tên ngốc: “Không có cần điều khiển thì không thể điều khiển máy bay lên xuống, bây giờ máy bay đang hướng xuống mặt đất, nếu không thể điều khiển máy bay bay lên thì chẳng bao lâu nữa chúng ta sẽ rơi xuống đất”.
“Vậy có cách gì không?”
“Còn có cách nào nữa, bật chế độ lái tự động, cưỡng chế hạ cánh ở khu vực lân cận”, Tra Na Lệ vừa thao tác bàn điều khiển, vừa nói: “Tiếp viên trưởng, cô gọi cho trung tâm chỉ huy dưới mặt đất, yêu cầu cho phép hạ cánh ở sân bay thích hợp gần nhất”.
Tiếp viên trưởng đồng ý, rồi bò lên vị trí liên lạc một cách chật vật, cô ta đeo ống nghe lên, bắt đầu thử kêu gọi trung tâm chỉ hủy.
Tra Na Lệ không ngừng thử bật các công tác trên bàn điều khiển, càng ngày cô ta càng cau co hơn.
“Thế nào rồi?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Hệ thống máy tính gặp trục trặc, không thể khởi động chế độ lái tự động”.
“Cho nên?”
“Cho nên bọn tôi phải chết chung với anh đấy!”, Tra Na Lệ tức giận.
“Không có cách khác à?”
“Không có!”
“Nhưng hình như cô không hề sợ hãi chút nào”, Lý Dục Thần nói.
“Tại sao tôi phải sợ?”, hình như Tra Na Lệ từ bỏ rồi, cô ta không tiếp tục thử khởi động chế độ lái tự động nữa: “Tôi chỉ không muốn mọi người trên máy bay chôn cùng anh mà thôi. Nếu muốn thì tôi có thể rời đi bất cứ lúc nào mình thích”.
Lý Dục Thần gật đầu: “Tâm địa thiện lương, rất tốt, xem ra không phải ai trong Huyền Hàng Môn cũng giống như cái tên Tào Tra Lý”.
Sắc mặt Tra Na Lệ hơi thay đổi, cô ta hừ lạnh một tiếng, không đáp lại lời đánh giá của anh.
Đúng lúc này, tiếp viên trưởng đặt ống nghe xuống, nói với giọng run rẩy: “Gọi không được, hình như hệ thống liên lạc cũng gặp trục trặc rồi”.
Tức khắc, buồng lái rơi vào sự im lặng tuyệt vọng, sắc mặt của mọi người trắng bệch, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Tra Na Lệ nhìn Lý Dục Thần rồi lắc đầu thở dài, nói: “Anh đúng là đồ sao chổi, vừa mới ra ngoài đã gặp phải loại sát thủ này!”
“Chẳng phải vừa nãy cô còn bảo cô ta không phải là sát thủ hàng đầu à?”
“Không phải sát thủ hàng đầu, nhưng mà là kẻ điên! Thôi, tôi không chơi với anh nữa, anh tự bảo trọng đi”.
Tra Na Lệ nói xong thì xoay người rời đi.
Thân máy bay rung lắc ngày một dữ dội hơn.