Anh dùng thức thần rà quét, phát hiện hơi thở và nhịp tim của bà ta cực kỳ yếu ớt, yếu đến mức giống như một người sắp chết.
Anh cau mày lại gần, ngồi xổm xuống, giơ tay bắt mạch cho bà lão.
Mạch rất yếu, gần như không có hô hấp.
Nếu có bác sĩ ở đây thì chắc chắn bác sĩ sẽ bảo người nhà của bà cụ chuẩn bị hậu sự.
Lý Dục Thần móc một viên thuốc ra, cười nói: “Bà gặp được tôi là may mắn lắm đấy”.
Anh đang định nhét viên thuốc vào miệng bà lão nọ, thì đột nhiên bàn tay bà lão để trước ngực động đậy.
Một con dao găm xuất hiện trong tay bà ta, nói một cách chính xác hơn là một thanh đoản kiếm, bởi vì nó dài hơn dao găm một chút.
Thân kiếm đỏ nhạt, có những đường sọc mảnh, giống như miếng phi lê cá hồi mỏng trong suốt.
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng sát ý mãnh liệt bỗng bộc phát, thiên địa đông lại thành sương, giống như toàn bộ khí lạnh từ kim loại của những chiếc xe bỏ đi chất đống trong bãi đỗ xe đều bị thanh kiếm này hút đi.
“Ngư Trường!”
Lý Dục Thần nhìn một cái là nhận ra ngay, đó là thanh kiếm được ghi trong Ghi chép về danh kiếm Côn Luân của Mặc gia – Ngư Trường.
Đó là vua của thích khách, là kiếm của dũng giả.
Trước khi sát khí lộ, kiếm không hiện. Sát ý bùng nổ, kiếm khí cũng bộc phát.
Trong nháy mắt ấy, thiên địa biến sắc.
Lý Dục Thần nhanh chóng lùi lại, nhưng anh cách sát thủ quá gần, tốc độ của Ngư Trường nhanh như chớp, tức khắc đâm vào ngực anh.
Lý Dục Thần lùi lại, bước chân bịch, bịch nặng nhọc, anh đau đớn ôm lấy ngực.
Đoản kiếm đâm vào trái tim anh, chỉ có chuôi kiếm lộ ra bên ngoài.
“Cậu Lý!”
Đới Đình và Ân Oanh chạy từ phía sau tới, nhìn thấy con dao găm cắm vào ngực Lý Dục Trần, trong lòng có chút hoảng sợ và áy náy.
“Hahahaha…”, bà già mù nhảy từ trên mặt đất lên, cười lớn nói: “Lý Dục Thần, hôm nay dùng hai vũ khí hạng nặng mới của nhà họ Mặc giết chết cậu, cũng coi như là vinh hạnh của cậu!”
"Thì ra các người cùng một nhóm!", vẻ mặt Lý Dục Thần thống khổ.
Bà già mù nghiêng đầu, đôi mắt trống rỗng không nhìn thấy gì: "Ân Oanh, nói cho ta biết, có phải bây giờ tên nhà họ Lý kia đang rất đau khổ đúng không?"
Ân Oanh đột nhiên quỳ xuống: "Sư phụ, xin người có thể thả cậu ấy đi được không!"
Đới Đình cũng quỳ xuống nói: "Sư phụ, thả cậu ấy đi, cậu ấy là người tốt!"
"Người tốt?", bà già mù hừ lạnh một tiếng, "Nếu tên họ Lý kia là người tốt thì trên thế giới này sẽ không có kẻ xấu! Ta đã sớm nói với các con, đàn ông không có ai tốt cả, sao các con lại không nghe? Tên nhóc này cho các con uống canh mê hồn gì mà các con lại cầu xin cho cậu ta?"
"Ta biết rồi...", bà lão hình như hơi hiểu ra, nhưng thanh âm càng thêm nghiến răng nghiến lợi: "Cậu ta là con trai của Lý Vân Hoa, nhất định có dung mạo giống như Lý Vân Hoa, có thể mê hoặc chúng sinh! Các cô gái, các con phải nhớ kỹ, đàn ông càng đẹp trai bao nhiêu càng không phải thứ tốt đẹp gì!"
"Sư phụ...", Ân Oanh vẫn muốn cầu xin.
Bà lão lạnh giọng quát: "Câm miệng! Nếu con lại cầu xin cho cậu ta thì con không còn là đồ đệ của ta nữa!"
Ân Oanh hoảng sợ không dám nói nữa.
Bà lão đột nhiên cười quái dị: “Cho dù ta thả cậu ta đi, cậu ta cũng không thể sống sót. Từ xưa đến nay, bao nhiêu hoàng đế và danh tướng đều chết dưới kiếm Ngư Trường, nếu Ngư Trường nhập vào người thì sẽ chết, chưa có ai bị Ngư Trường đâm mà còn có thể sống sót”.