Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu Lý, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”

“Chuyện gì?”

“Cậu… Tại sao cậu lại cứu sư phụ tôi? Bà ấy hận cậu như vậy, chỉ mong cậu chết đi, còn dùng kiếm Ngư Tràng đâm cậu nữa”.

Lý Dục Thần cười, nói: “Bà ấy hận tôi là vì bố tôi, bố tôi phụ lòng bà ấy nên tôi đành phải chấp nhận sự hận thù này”.

“Nhưng khi đó cậu còn chưa sinh ra, ân oán của thế hệ trước lại bắt cậu phải chịu, cậu không thấy ấm ức hay sao?”

“Không có gì đáng phải ấm ức cả, mọi cuộc gặp gỡ đều là duyên số, tôi tới trần thế chính là để cắt đứt những duyên trần này. Hơn nữa, dẫu có ấm ấm ức thì nỗi ấm ức của tôi có là gì nếu so với nỗi ấm ức mà sư phụ cô phải chịu chứ!”

“Cậu quả là một người tốt!”, Ân Oanh nói.

“Người tốt?”, Lý Dục Thần sửng sốt rồi cười buồn, lắc đầu: “Tôi không phải là người tốt, tôi cũng không muốn làm người tốt gì hết, tôi chỉ muốn những người bên cạnh mình được bình an, vui vẻ mà thôi”.

Ân Oanh cười nói: “Cậu lợi hại như vậy, tôi dùng nỏ Huyền Cơ còn không thể làm cậu bị thương, sư phụ dùng kiếm Ngư Tràng đâm vào tim cậu, cậu cũng không chết, đã vậy cậu còn biết y thuật, là một thần y, chẳng lẽ những người ở bên cạnh cậu còn không thể bình an, vui vẻ hay sao?”

Lý Dục Thần cười to, đáp: “Tôi còn tưởng sát thủ thì đều là người kín đáo, lòng dạ sâu xa. Tâm tư của cô đơn thuần như vậy, sao có thể làm sát thủ được? Cô thật giống cậu bảo vệ nhà tôi”.

“Ý cậu là Lý A Tứ à?”

“Ồ, cô biết A Tứ à?”

“Đương nhiên!”, Ân Oanh đắc ý nói: “Là một sát thủ đạt tiêu chuẩn, trước khi giết người, bắt buộc phải điều tra rõ ràng tình trạng của mục tiêu. Tôi đã điều tra nhà cậu rồi, đương nhiên là biết Lý A Tứ”.

“Ồ?”, Lý Dục Thần tò mò: “Vậy cô nói thử xem Lý A Tứ là người thế nào?”

“Người này à...”, Ân Oanh ngẩng mặt lên ra chiều suy tư: “Ngây thơ như chú thỏ trắng, cứng đầu như một con bò, cậu để anh ta làm bảo vệ, tôi nghĩ trong vòng một năm tới, kiểu gì nhà cậu cũng bị mất một vài thứ”.

“Vì sao?”

“Vì anh ta quá đần!”

...

“Hắt xì!”

Lý A Tứ hắt hơi một cái thật mạnh.

“Sao vậy A Tứ? Cậu bị cảm à?”, Ngũ Ngọc Xuân đang ngồi dựa vào người Lý A Tứ, cùng ngắm trăng với anh ta, lo lắng hỏi thăm.

“Không có gì, chẳng qua dái tai nóng bừng, chắc là có người đang nói gì đó sau lưng tôi”, Lý A Tứ nói.

Ngũ Ngọc Xuân cười khúc khích: “Ai nói gì sau lưng cậu vậy? Không phải là cô bé nhà ai nhớ cậu đấy chứ?”

Lý A Tứ thật thà đáp: “Tôi chỉ quen một cô gái duy nhất là cậu thôi”.

“Ai mà biết được!”, Ngũ Ngọc Xuân cố ý quay mặt qua chỗ khác.

Lý A Tứ giơ tay lên: “Tôi xin thề với mặt trăng, tôi thật sự không quen cô gái nào khác, trong lòng tôi chỉ có một mình Ngọc Xuân!”

“Dẻo miệng!”, Ngũ Ngọc Xuân nói một câu hờn dỗi rồi nghiêng đầu, tựa vào vai Lý A Tứ: “A Tứ, ở đây gió to quá, chúng ta đi vào nhà đi”.

“Ồ, cậu đi vào trước đi”, Lý A Tứ nói

“Tôi muốn vào phòng cậu ngồi một lát”, Ngũ Ngọc Xuân dịu dàng nói, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Lý A Tứ nói: “Phòng tôi vừa chật hẹp vừa bừa bộn, không có gì hay để ngồi cả. Hơn nữa, cậu chủ vẫn chưa về, tôi không thể đóng cửa được, tôi cần phải đứng gác”.


Ngũ Ngọc Xuân tức giận dí ngón tay vào đầu anh ta: “Đồ ngốc nhà cậu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK