Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Thượng Nghĩa cười tự giễu: “Cháu nói cũng đúng, Dục Thần là một đứa trẻ ngoan nhưng cháu cũng nên ở bên cậu ta nhiều hơn. Mặc dù cậu ta là người có bản lĩnh nhưng đồng thời cũng phải gánh vác trọng trách rất nặng nề. Sau này, cháu nên giúp cậu ta san sẻ bớt gánh nặng”.

Lâm Mộng Đình nói: “Cháu biết! Nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là ông phải khỏe lên, chờ ông khỏe rồi bọn cháu mới đi san sẻ gánh nặng cho anh ấy được, đúng không ạ?”

Lâm Thượng Nghĩa lắc đầu nói: “Tình hình ông thế nào trong lòng ông biết rõ. Ông sống được tới tận hôm nay đã là được trời cao ban ân rồi. Được chứng kiến lễ đính hôn của cháu và Dục Thần là ông đã mãn nguyện lắm rồi. Ông tin tưởng nhân phẩm của Dục Thần, sau này chắc chắn các cháu sẽ hạnh phúc bên nhau suốt đời. Đợi tới lúc con của cháu và Dục Thần tròn một tuổi, cháu nhất định phải dẫn chắt tới trước mộ cho ông xem đấy”.

“Ông à! Ông đừng nói linh tinh như vậy! Rồi ông sẽ khỏe lên thôi!”

Lâm Mộng Đình biết ông nội đã như ngọn đèn trước gió, ngay cả Lý Dục Thần cũng bó tay, không còn cách nào nữa, trong lòng không khỏi buồn bã, khóe mắt trào lệ, cô vội giả bộ đi rót nước, xoay người len lén lau nước mắt.

Lúc này, Lâm Vân đột nhiên chạy vào, la to: “Ông ơi! Ông ơi! Bố cháu bảo cháu vào đây nói với ông…”

Lâm Mộng Đình vội vàng ngăn lại: “Tiểu Vân, em hò hét gì vậy, để yên cho ông nội nghỉ ngơi”.

Lâm Vân lè lưỡi, nói: “Ôi, đây là tin tốt mà, chắc chắn ông nghe xong sẽ vui vẻ. Bố cháu nói khoản lỗ mấy tháng trước của nhà mình đã bù lại được rồi. Số lượng hợp đồng chúng ta ký mấy hôm nay còn nhiều hơn tổng số hợp đồng ký được trong một năm ngày xưa. Nhiều dự án tới nỗi bố cháu chọn hoa cả mắt. Với lại, nhà họ Viên đã tiêu rồi! Lần này chắc chắn là tiêu thật rồi!”

...

Cổng chính nhà họ Viên vắng tanh vắng ngắt, thậm chí không thấy bóng bảo vệ đâu.

Chỉ trong vòng chưa đầy một tuần, gia tộc gần trăm người của nhà họ Viên đều tan tác hết, ngay cả bảo vệ và người quét dọn cũng đều đã bỏ đi.

Một mình Viên Nãi Minh ngồi trên chiếc ghế mây trong vườn hoa.

Chiếc ghế này từng là ghế của bố ông ta, Viên Thọ Sơn.

Viên Thọ Sơn thường hay nằm trên chiếc ghế này, phe phẩy chiếc quạt hương bồ, ra lệnh cho mọi người. Cả một gia tộc lớn như vậy, dưới sự lèo lái của Viên Thọ Sơn, càng ngày càng hưng thịnh, càng ngày càng lớn mạnh.

Có thể nói chiếc ghế này là vật tượng trưng cho chủ nhà.

Viên Nãi Minh từng nhiều lần tưởng tượng cảnh mình ngồi trên chiếc ghế này, tiếp nhận vị trí chủ nhà.

Giờ đây, cuối cùng ông ta cũng đã ngồi được lên nó rồi nhưng cảnh còn người mất.

Một tòa nhà cao tầng đổ sụp ầm ầm.

“Nhìn thấy anh lên trên ngôi nhà cao, nhìn thấy ngôi nhà cao đổ sụp…”

Viên Nãi Minh hát, giọng hát run rẩy cất lên một làn điệu bi thương, vang vọng trong sân.

Một bóng người xuất hiện trong hành lang, núp đằng sau chiếc cột trụ, thò đầu ra, nhìn trộm ông ta.

Viên Nãi Minh quay đầu, trông thấy mặt con trai mình chảy nước mũi thòng lòng, đang cười ngây ngô với ông ta.

“Thế Kiệt, con lại đây”, Viên Nãi Minh vẫy tay gọi.

Viên Thế Kiệt cười hì hì, vụng về đi tới chỗ ông ta.

“Thế Kiệt, ông con mất rồi”, Viên Nãi Minh nói.

“Ông con mất rồi”, Viên Thế Kiệt nhắc lại, mặt vẫn nở nụ cười ngớ ngẩn, vừa nói, khóe miệng vừa chảy nước dãi, sau đó được anh ta hút ngược vào trong miệng.

Viên Nãi Minh thở dài, nói: “Sau này không có ai chăm sóc cho con nữa rồi”.

“Bố chăm sóc cho con”, Viên Thế Kiệt ngờ nghệch nói.

“Ôi, bố cũng không chịu nổi nữa rồi”, Viên Nãi Minh nói: “Nếu bố mất thì con biết sống thế nào đây?”

Viên Thế Kiệt cười hì hì, vừa lau nước mũi, nước dãi vừa nhắc lại: “Nếu bố mất thì con biết sống thế nào…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK