Lý A Tứ vui vẻ nói chuyện này cho tổng giám đốc Lạc.
Tổng giám đốc Lạc liền tự mình dẫn người tới gặp quản gia Hầu một lần.
Sửa chữa công trình phụ là một việc rất nhỏ, Hầu Thất Quý cũng không hỏi nhiều, chỉ kiểm tra kinh nghiệm làm việc của bọn họ rồi ký hợp đồng, cho bọn họ vào nhà.
Tổng giám đốc Lạc rất thông minh, đã dẫn tất cả đồng hương của Lý A Tứ đến công trường, vây quanh Lý A Tứ cảm ơn rối rít, khiến Lý A Tứ cảm thấy vô cùng vinh quang.
Bọn họ cũng rất cố gắng, vốn dĩ là công trình nửa tháng, nhưng mới ba ngày đã làm xong.
Hầu Thất Quý đến nghiệm thu còn khen bọn họ làm tốt, lại khen Lý A Tứ giới thiệu người không tệ.
Tổng giám đốc Lạc liền hỏi: "Hầu gia, có phải công trình chính trong nhà cũng để chúng tôi làm hay không?"
Hầu Thất Quý thể hiện ra vẻ cẩn thận của mình, nói: "Trong nhà thì cứ chờ trước đã, tôi định mua lại căn nhà bên cạnh, cải tạo một chút, sau đó đả thông với căn nhà của họ Lý. Mấy người cứ tạm thời tới làm công trình này đi".
Tổng giám đốc Lạc cũng không nóng nảy, cười đồng ý: "Không có vấn đề gì, chỉ cần có công trình để làm, chúng tôi nhất định sẽ tận tâm tận lực làm tốt".
Nói rồi anh ta đưa một cái túi đã chuẩn bị từ trước cho Hầu Thất Quý: "Một chút lòng thành bày tỏ sự tôn kính".
Hầu Thất Quý nhìn thoáng qua, cũng không khách khí, nhận lấy rồi nói: "Làm rất tốt, nhà họ Lý đang phục hưng, về sau còn nhiều, rất nhiều công trình nữa".
Dứt lời liền đi vào trong nhà.
Tổng giám đốc Lạc quy củ đứng bên ngoài tòa nhà, cung tiễn ông ta đi vào, trên mặt chất đầy ý cười nịnh nọt, cho đến khi bóng lưng Hầu Thất Quý biến mất mới thu lại nụ cười.
Thuộc hạ bên cạnh nói với anh ta: "Tên họ Hầu này đúng là cáo già, nhìn liền biết là loại người đớp mãi không no".
Tổng giám đốc Lạc nói: "Không sợ ông ta ăn không no, chỉ sợ ông ta không ăn. Chỉ cần chịu ăn là được, tôi sẽ có thể nắm ông ta trong lòng bàn tay".
...
Hầu Thất Quý tiến vào trong sân, ước lượng cái túi trên tay, cười lạnh một tiếng, sau đó đi đến phòng Lý Dục Thần.
"Cậu chủ, cô chủ, công trình phụ đã sửa xong", Hầu Thất Quý báo cáo.
"Hả, nhanh như vậy ư?", Lâm Mộng Đình có chút bất ngờ: "Chất lượng thế nào?"
"Đúng là rất nhanh, tôi đã nghiệm thu qua, chất lượng không có vấn đề gì".
Hầu Thất Quý để cái túi trong tay lên bàn.
"Cái gì đấy?", Lý Dục Thần hiếu kỳ nói.
"Quà bọn họ tặng cho tôi".
Hầu Thất Quý nói rồi mở cái túi ra, bên trong là hai hộp lá trà, mở hộp lá trà ra, bên trong lại là tiền mặt đỏ rực.
Lý Dục Thần trông thấy số tiền này thì đột nhiên vui vẻ.
"Bọn họ cũng quá coi thường lão Hầu rồi, chút tiền ấy, ngay cả tôi cũng không mua nổi".
"Cậu chủ nói đùa, sao tôi có thể so sánh với cậu chứ", Hầu Thất Quý nói: "Nói thật ra, nếu là ba mươi năm trước, chút tiền ấy có khi sẽ khiến tôi động tâm".
"Đã điều tra rõ thân phận của bọn họ chưa?"
"Cơ bản là đã tra rõ, tổng giám đốc Lạc tên là Lạc Tinh Xương, trên tay có một công ty nội thất, thường xuyên làm việc ở vùng ngoại ô. Cậu ta có một ông chú tên là gọi Lạc Minh Sa".
Hầu Thất Quý nói đến tên Lạc Minh Sa liền nhìn Lâm Mộng Đình một chút.
Lâm Mộng Đình và Lý Dục Thần liếc nhau, đều không chen lời, chờ Hầu Thất Quý nói tiếp.