Ngày hôm sau, nhà họ Lâm và nhà họ Trần phái đoàn đàm phán thương mại của mình bắt đầu luận bàn các hạng mục chi tiết của hợp tác đầu tư.
Lý Dục Thần không tham dự vào cuộc làm ăn của hai nhà.
Chỉ nói với Lâm Thu Thanh, sợ là vận xui của nhà họ Lâm vẫn chưa hết, bảo ông ta cẩn thận.
Lâm Thu Thanh không để ý lắm.
Lý Dục Thần nhìn ra điều này, cũng không nói gì nhiều.
Người ta không tin, anh nói rách cả miệng cũng vô ích.
Anh còn có việc phải làm, mà còn vô cùng cấp bách.
Đã có chu sa và giấy vàng, Lý Dục Thần bắt đầu trốn trong nhà vẽ bùa.
Không thể không nói, chất liệu của Thiên Tinh Quan rất chính tông, anh không tốn sức lực đã vẽ được mấy lá bùa cần dùng.
Mượn linh phù để khơi dậy linh khí thiên địa, là thuật cơ bản nhất trong thuật pháp.
Hiệu quả của lá bùa thì phải xem năng lực của người vẽ bùa.
Năng lực càng mạnh, lá bùa vẽ ra có thể có năng lượng càng lớn, đương nhiên hiệu quả càng mạnh.
Với năng lực của Lý Dục Thần, cho dù không mượn chu sa giấy vàng, vẽ bùa trong hư không cũng có thể vẽ ra.
Nhưng hôm nay, anh muốn mượn những giấy bùa này bố trí một trận pháp tạm thời.
Ngoại trừ giấy bùa, còn cần một số linh vật, ví dụ như huyền thạch mua lần trước chính là vật liệu bày trận vô cùng tốt.
Nhưng Lý Dục Thần đã chế tạo huyền thạch đó thành bùa hộ thân tặng cho người khác rồi.
Trong thế giới phàm tục, nhất thời không tìm được thứ như vậy, cho nên anh mới bảo Mã Sơn mua rất nhiều khoáng thạch về.
Đừng coi thường những khoáng thạch này, đều là những thứ chôn sâu dưới núi hàng tỷ năm đó.
Thực ra huyền thạch cũng chỉ là một loại khoáng thạch đặc biệt hơn chút thôi.
Đương nhiên, chắc chắn không thể trực tiếp sử dụng khoáng thạch, còn cần bàn tay của tiên gia đặc biệt xử lý.
Sau khi xử lý xong, Lý Dục Thần bỏ khoáng thạch vào trong một cái túi, bảo Mã Sơn lái xe, chạy thẳng đến biệt thự mà họ đã mua.
Thủ tục sang tên chuyển giao nhà cũng làm vô cùng suôn sẻ, còn nhanh hơn căn nhà của Đinh Hương.
Tuy chưa lấy được giấy chứng nhận sở hữu tài sản, nhưng chìa khóa đã ở trong tay Mã Sơn.
Với bên môi giới, căn nhà này giống như củ khoai bỏng tay, bây giờ có người chịu tiếp nhận, còn không mau chóng giao chìa khó cho họ ư.
Lúc họ đến biệt thự, đã là thời điểm buổi trưa nắng gắt như thiêu như đốt.
Nhưng vừa đi vào sân viện, lại như từ phương nam đến phương bắc, như xuyên đến một thế giới khác.
Cũng may bọn họ đã từng đến một lần, lần này cũng coi như về thăm chốn cũ, quen đường thuộc lối.
Trực tiếp đi qua sân viện, vào trong một đại sảnh.
Lý Dục Thần đặt mỗi hướng đông nam tây bắc của đại sảnh một hòn đá, dưới hòn đá là một lá bùa.
Sau đó lên tầng.
Đến tầng hai, anh bố trí theo kỳ môn, đặt tám hòn đá ở cửa sổ của các căn phòng và các góc của lối đi, phía dưới hòn đá cũng có một lá bùa.
Mã Sơn hiếu kỳ nhìn anh, hỏi: “Làm như vậy có thể bắt được ma ư?”
“Đương nhiên không thể, bây giờ chỉ bày xong trận lưới, còn cần mồi nhử để dụ dỗ con ma đó đến”.
“Mồi nhử gì?”
“Chính là…”, Lý Dục Thần cười xấu xa nhìn Mã Sơn: “Anh đó!”
“Vãi!”
Mã Sơn không nhịn được chửi thề một tiếng.
“Thế em làm gì?”
“Em trốn đi, thứ đó nhìn thấy em, chắc không dám đến”, Lý Dục Thần nói.
Mã Sơn từ nhỏ đã gan dạ, tuy khu nhà này âm u, quái dị như vậy, nhưng anh ta rất dũng cảm, không hề sợ hãi, vỗ ngực nói:
“Được, muốn anh làm thế nào?”
Lý Dục Thần lấy ra hai xu bạc, đã xâu lại bằng dây đỏ, trên xu bạc còn rắc chu sa.
“Treo cái này vào bên hông”.
Mã Sơn nghi hoặc cầm xâu đồng xu, buộc dây đỏ dài lên hông, giấu đồng xu vào trong áo.
“Từng nghe nói tiền xu Ngũ Đế trừ được tà, chưa từng nghe nói dùng xu bạc”.
Lý Dục Thần nói: “Bất kể là tiền xu Ngũ Đế hay là tiền gì, lý do dùng tiền đồng trừ tà là tiền đồng lưu thông hàng năm, giấu trong người, qua tay nhiều người, hấp thụ nhân khí, nhân khí tức là dương khí, có thể tránh tà. Lâu nay, không có ai dùng tiền đồng nữa, gần với chúng ta nhất cũng chính là những xu bạc này”.