Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đúng đúng, ai đi nói với bà ta?”

Lưu Vinh Thành lặng lẽ nói vài câu bên tai con gái Lưu Hiểu Tinh.

Lưu Hiểu Tinh gật đầu, rồi liền đi lên.

Vốn dĩ Phạm Huệ Hoa cũng muốn để con gái Phạm Duyệt Khanh đi nói, dù sao đối phương là phụ nữ, nếu không, ông ta cũng đích thân đi. Nhưng Lưu Hiểu Tinh đã giành trước một bước, có chút không vui, những cũng không còn cách nào. Luận thực lực, hộ mới nổi Lưu Vinh Thành này thực sự có tiền, luận dung mạo, Lưu Hiểu Tinh xuất chúng hơn con gái mình, đặc biệt là cả bộ váy kim cương, quá nổi bật.

Lưu Hiểu Tinh lên đón Tiêu Thập Nương, đon đả nói: “Chị Tiêu, chị còn nhận ra tôi không?”

Tiêu Thập Nương nhìn cô ta mấy cái, áy náy nói: “Xin lỗi, cô là…”

“Tôi là Lưu Hiểu Tinh, bố tôi là Lưu Vinh Thành, chúng ta từng đến thành phố Tuyên, còn cùng chị ăn bữa cơm”, Lưu Hiểu Tinh nói.

“Ồ”, Tiêu Thập Nương hiểu ra nói: “Tôi nhớ cô, thiên kim của tập đoàn Vinh Thành, hôm nay cô đẹp quá!”

“Cảm ơn chị Tiêu, chị Tiêu, chị mới xinh đẹp đấy!”

Lưu Hiểu Tinh không phải là lấy lòng, mà là nói thật. Ngoại trừ Tiêu Thập Nương hơi lớn tuổi một chút, luận dung mạo khí chất, đúng là cô ta không thể sánh được. Lại thêm thực lực của nhà họ Tiêu thành phố Tuyên bày ra ở đó, Lưu Hiểu Tinh đâu dám khoe mẽ trước mặt Tiêu Thập Nương.

“Chị Tiêu, chị đến tham dự lễ đính hôn của cậu ấm thủ đô phải không? Tôi nói với chị, chị đừng để bị lừa! Vốn không có cậu ấm thủ đô gì hết, chỉ là một vở kịch tự đạo tự diễn của nhà họ Lâm thành phố Hòa thôi…”

Lưu Hiểu Tinh bô bô cái miệng nói, Tiêu Thập Nương cười mà không nói gì.

Đợi cô ta nói xong, Tiêu Thập Nương mới nói: “Cô Lưu, cảm ơn cô đã nhắc nhở, nhưng những gì tôi biết hình như không giống như cô nói. Tôi quen cậu ấm thủ đô đó, nếu cậu ta là kẻ lừa đảo, thì tôi là đồng bọn của kẻ lừa đảo rồi”.

Nói xong, mỉm cười, ném lại Lưu Hiểu Tinh, đi về bên phía Lý Dục Thần.

Lưu Hiểu Tinh khó hiểu, mơ hồ đi về chỗ.

Lưu Vinh Thành hỏi cô ta: “Thế nào, con đã nói chưa? Sao Tiêu Thập Nương vẫn đi về phía đó?”

“Chị ta nói quen biết với cậu ấm thủ đô, họ cùng một phe”, Lưu Hiểu Tinh nói.

“Cùng một phe?”,Lưu Vinh Thành kinh ngạc nhìn qua.

Chỉ thấy Tiêu Thập Nương đi về phía Lý Dục Thần, cười nói vui vẻ mấy câu, sau đó đi đến chính giữa sân khấu, cất cao giọng nói:

“Các vị, xin lỗi, tôi đã đến muộn. Đầu tiên, chúc mừng lễ đính hôn của cậu Lý cũng là em trai của tôi, Lý Dục Thần và cô Lâm Mộng Đình, chúc hai người ngàn năm hòa hợp, như đôi thần tiên!”

Nghe thấy lời của bà ta, mọi người đều thấy kỳ lạ.

“Em trai? Làm sao Lý Dục Thần lại là em trai của Tiêu Thập Nương?”

Viên Thọ Sơn có dự cảm chẳng lành, họ đã đoán được tiếp sau đây Tiêu Thập Nương sẽ nói gì. Nhà họ Tiêu thành phố Tuyên, thực lực không tầm thường đâu!

Nhà họ Thẩm của thành phố Cô và mấy nhà của thành phố Hòa còn dễ nói, cùng chung một thành phố với nhà họ Lâm, nhưng tại sao nhà họ Tiêu thành phố Tuyên cũng đến xen vào chứ?

Quả nhiên, Tiêu Thập Nương nói tiếp: “Bố của tôi vốn dĩ cũng muốn đến, nhưng vừa mới hồi phục sức khỏe, không thể đi xa mệt mỏi, nên bảo tôi thay mặt ông ấy. Tôi thay mặt bố của tôi, cũng thay mặt nhà họ Tiêu thành phố Tuyên, tại đây tuyên bố, kết thành đồng minh với nhà họ Lâm thành phố Hòa, cùng vượt qua cửa ải khó khăn”.

Nói xong, liền mỉm cười đi đến trước mặt Lý Dục Thần, lấy ra chiếc hộp nhỏ, nói: “Em trai, tôi biết cậu không thiếu thứ gì, người làm chị như tôi, cũng không có thứ gì tặng cậu, cái này, coi như món quà chúc mừng lễ đính hôn của cậu và cô Lâm”.

Lý Dục Thần nhận lấy chiếc hộp, mở ra xem, trong lòng chấn kinh.

Trong chiếc hộp chính là miếng ngọc cổ đã từng nhốt hồn phách của Tiêu Dạ Bạch dưới đáy mộ tổ của nhà họ Tiêu.

Lúc đó anh chỉ cảm thấy miếng ngọc này không tầm thường, còn bảo Tiêu Thập Nương giữ gìn cẩn thận, tốt nhất là đặt về mổ cổ, hoàn toàn phong cấm lối vào mộ.

Cho đến sau này đến thủ đô, sau khi tìm được tàn bích thiên hồn ở khu nhà họ Lý, mới nghĩ đến, miếng ngọc cổ của nhà họ Tiêu chính là một trong tàn bích thiên hồn.

Không ngờ Tiêu Thập Nương lại đưa ngọc đến.

“Chị, cái này…”, Lý Dục Thần biết, ngọc cổ đã đặt trong mộ tổ nhà họ Tiêu, chắc chắn có ý nghĩa cực kỳ quan trọng với nhà họ Tiêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK