Vừa dứt lời, anh liền nắm lấy chuôi kiếm lộ ra bên ngoài lồng ngực Phan Kiến Trung, hơi cong năm ngón tay lại.
Chỉ thấy chú văn trên thanh kiếm gỗ đào bỗng nhiên lóe sáng, sát khí trên thân kiếm đột nhiên tiêu tan, giống như đang muốn giãy giụa và phản kháng lần cuối cùng.
Thân kiếm rung động kịch liệt.
Bỗng nhiên rầm một tiếng, phù chú hoàn toàn biến mất, thân kiếm hóa thành bụi bặm, ngay cả cơ thể của Phan Kiến Trung cũng hóa thành một luồng ánh sáng đỏ tiêu tán giữa trời đất.
Đám người đứng nhà họ Phan trong sân thấy một màn này đều trợn mắt há hốc mồm, không có người nào dám nói chuyện. Cả đám đều ước gì biến thành rùa đen, trốn vào trong mai rùa vĩnh viễn không đi ra.
Lý Dục Thần đương nhiên cũng chẳng thèm để ý đến đám người đó, nhưng Lang Dụ Văn lại không thể không suy nghĩ, sau khi giết Phan Phượng Niên thì phải làm như thế nào để thu phục nhà họ Phan.
Mà lần này đối phó với nhà họ Phan không được chuẩn bị lâu giống như lúc đối phó với nhà họ Viên Tiền Đường trước kia, đầu tiên là thu phục hào môn Nam Giang, lại làm tan rã đồng minh nhà họ Viên, về sau mới có thể thuận lợi tiếp nhận sản nghiệp của nhà họ Viên.
Nhà họ Phan là gia tộc lớn, đông con cháu, người bên ngoại cũng đông, không thể giết hết tất cả được.
"Cậu Lý, những người này làm sao bây giờ?", Lang Dụ Văn hỏi.
Lý Dục Thần có vẻ cũng không để ở trong lòng, nói: "Lát nữa chú gọi điện cho Trần Định Bang, bảo ông ta tới thu dọn tàn cuộc".
Lang Dụ Văn hơi sững sờ, bỗng nhiên hiểu ra, thầm khen một tiếng: Cao tay!
Quan hệ của nhà họ Trần và nhà họ Phan đã vỡ tan, nhưng ở bên ngoài, bọn họ vẫn là họ hàng.
Phan Phượng Anh chết rồi, nhưng con trai cả của Trần Định Bang - Trần Chí Hổ vẫn còn sống. Trần Chí Hổ là cháu trai Phan Phượng Niên, ông ta dẫn thế lực nhà họ Trần đến thành phố Long hiệp trợ nhà họ Phan chấn chỉnh gia nghiệp, không có gì thích hợp bằng.
Đương nhiên đám người thừa kế của nhà họ Phan sẽ phản đối, nhưng lấy năng lực của Trần Định Bang, chắc hẳn sẽ không để bọn họ được như ý. Hơn nữa trải qua chuyện hôm nay, nếu như người nhà họ Phan đủ thông minh, hẳn là sẽ không đứng ra làm chim đầu đàn nữa. Gia nghiệp có quan trọng đến đâu cũng không sánh bằng mạng sống của mình.
Lang Dụ Văn vô cùng bội phục Lý Dục Thần, nhìn như thuận miệng sắp xếp, nhưng lại là phương án vô cùng hoàn mỹ.
"Được rồi, tôi sẽ lập tức gọi điện cho gia chủ nhà họ Trần".
Lý Dục Thần gật đầu: "Lên xe đi, vừa đi vừa gọi".
"Lên xe? Đi đâu?", Lang Dụ Văn không hiểu.
"Đi Mao Sơn. Người muốn giết chú tên là Lưu Mạnh Vũ, là đệ tử Vạn Phúc Cung Mao Sơn. Tôi muốn biết chuyện ông ta đến thành phố Hòa hại chú, Vạn Phúc Cung có tham gia vào hay không. Tôi đã nói rồi, nếu bọn họ không thể cho tôi một câu trả lời, tôi sẽ khiến một nửa bầu trời khác của thành phố Long cũng sụp xuống", Lý Dục Thần nói.
Lang Dụ Văn ngẫm nghĩ rồi nói: "Nhà họ Trần ở Thân Châu xa xôi, gia chủ nhà họ Trần còn không biết chuyện xảy ra ở đây, muốn để Chí Hổ tới thì cũng phải chuẩn bị một chút, sợ là nước xa không cứu được lửa gần. Tôi vẫn nên ở lại xử lý thôi, đến Mao Sơn tôi cũng không giúp được cái gì".
Lý Dục Thần lắc đầu nói: "Vậy không được, cho dù Phan Phượng Niên đã chết, người nhà họ Phan vẫn còn, bầu trời thành phố Long vẫn chưa hoàn toàn biến tới, chú ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể yên tâm".
Trong lòng Lang Dụ Văn vô cùng ấm áp, nói: "Cậu Lý..."
Ai ngờ ông ta vừa gọi một tiếng lại có mấy phần nghẹn ngào, nói không ra lời. Nhưng mà Lang Dụ Văn lo lắng không phải là không có đạo lý.