“Còn cả ông, ông chủ Vương, Vương thiết thủ, Thiết thủ Như lai, Phật Cười, phải không? Một Thiết thủ Như lai, một Quan Âm ngàn tay như hai người, đúng là xứng đôi!”
“Còn về sư phụ Vinh này…”, Sáu Sẹo nhìn sư phụ Vinh đứng ở cửa bếp: “Đến nay tôi vẫn chưa điều tra rõ rốt cuộc ông là ai. Nhưng cũng không quan trọng, dù sao các người đều phải chết”.
Chị Mai cười lạnh lùng nói: “Sáu Sẹo, anh tự tin như vậy, chỉ dựa vào hai cao thủ Thái quyền mà anh đưa đến? Ồ đúng rồi, hai người này là người của nhà họ Tra phải không, chỉ dựa vào Sáu Sẹo anh, chắc cũng không mời được”.
Da mặt Sáu Sẹo run lên, bị chị Mai nhìn thấu lai lịch của hai cao thủ này, gã ta đột nhiên chột dạ.
Nhưng nghĩ đến phía sau còn có người chống lưng, gã ta lại cứng rắn hẳn lên.
“Không tin, thì chị có thể thử xem”.
“Thử thì thử!”
Chị Mai vừa dứt lời, lật cổ tay, không hề báo trước, đột nhiên bắn ra mấy điểm hàn tinh, bắn thẳng lên đại huyệt trên người hai người.
Một điểm trong đó, lại bắn về phía con mắt duy nhất của Sáu Sẹo.
Hàn tinh ập đến, hai người vội vàng thi triển thân pháp, vất vả tránh được, dáng vẻ hơi nhếch nhác.
Chị Mai cười ha ha nói: “Cao thủ, chỉ vậy thôi hả?”
Nhưng khi bà ta nhìn sang Sáu Sẹo, liền thu lại nụ cười.
Sáu Sẹo không biết võ công, cũng không có cách nào với ám khí ập đến, thậm chí gã ta cũng không biết có ám khí ập đến.
Nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng đen xuất hiện trước mặt Sáu Sẹo, cuốn chặt ám khí.
Ám khí rơi xuống đất, bóng đen đó lại vụt đi biến mất trong hư không.
Chị Mai cau chặt mày.
Bà ta chắc chắn là người phụ nữ đó đã cứu Sáu Sẹo.
Nhưng bà ta không nhìn rõ người phụ nữ đó ra tay thế nào, dùng vũ khí gì.
Có thể cuốn ám khí, từ cách vụt lên rồi biến mất, có vẻ giống như cây roi.
Nhưng roi pháp có giỏi đi nữa, cũng phải có dấu vết, không thể nào mất tăm mất tích như vậy.
Trừ phi là thủ đoạn tông sư, luyện khí thành pháo.
Không thể nào!
Làm sao có thể có tông sư trẻ như vậy, còn là phụ nữ?
Hơn nữa người phụ nữ này nhìn thế nào cũng không giống người luyện võ.
Hai cao thủ Thái quyền bị ám khí tấn công, nổi giận, xông về phía chị Mai.
Một người tung quyền, một người tung cước.
Vừa đấm vừa đá, vô cùng ác liệt.
Nếu bị đánh trúng, cho dù là làm bằng sắt cũng bị phế.
Bọn họ vừa động thủ, ông chủ Vương phía sau quầy bar và sư phụ Vinh ở cửa phòng bếp cũng cùng ra tay.
Hai người trông đều béo ục ịch, nhưng thân hình rất nhanh nhẹn, ra tay sau mà đến trước, đến bên cạnh chị Mai nhanh hơn hai cao thủ Thái quyền.
Ông chủ Vương đập một chưởng lên nắm đấm của người đó.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng vang lên, chỗ nắm đấm giao nhau bốc khói.
Còn sư phụ Vinh đập một cái muôi múc lên chân của một người khác.
Hai cao thủ Thái quyền đều lùi lại, một người xoa mu bàn tay, một người tập tễnh chân.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh nhìn nhau một cái, thầm nói quả nhiên là cao thủ, vậy mà không bị thương.
Hai người cùng nghiêng đến phía trước, lòng bàn tay của ông chủ Vương biến thành màu đỏ rực, còn cái muôi trong tay sư phụ Vinh đã được đổi thành con dao thái.
Sử dụng hết toàn lực, hai tay Thái quyền đó rõ ràng không địch nổi.
Mới mấy chiêu, hai tên đã ngã xuống đất.
Bàn tay của ông chủ Vương ấn lên lồng ngực của cao thủ Thái quyền, con dao của sư phụ Vinh kề lên cổ của một tên khác.
Ông chủ Vương vẫn cười hi hi, tay nhẹ nhàng ấn xuống.
Lồng ngực của người đó bốc khói, cả khoang ngực sập xuống.
Còn sư phụ Vinh lướt nhẹ một cái rồi thu lại con dao.
Trên dao chưa thấy một giọt máu.
Ông chủ Vương và sư phụ Vinh đứng bên cạnh chị Mai, một trái một phải.
Ba người cùng nhìn sang Sáu Sẹo.
Bắp chân của Sáu Sẹo đang run lên.
Gã ta muốn bỏ chạy, nhưng không có cái gan đó.
Không chỉ là sợ ông chủ Vương và sư phụ Vinh, mà sợ người phụ nữ phía sau mình hơn.
Bất kể là thiết chưởng của ông chủ Vương, hay là khoái đao của sư phụ Vinh, cùng lắm là cho gã ta chết.
Còn người phụ nữ này, lại có thể khiến gã ta sống không bằng chết.
“Cô Sa Sa!”
Sáu Sẹo lùi lại một bước, trốn đến bên cạnh người phụ nữ, khom lưng, thái độ hèn hạ và bợ đỡ.
Cô gái hơi ghê tởm nhìn Sáu Sẹo một cái.
“Thật không ngờ, một quán nhỏ bé, lại ngọa hổ tàng long!”, người phụ nữ nói tiếng phổ thông dở tệ: “Lý Dục Thần ở đâu?”
“Cô đến tìm một trăm triệu hả?”
Chị Mai nhìn chằm chằm tay của cô gái.
Bóng đen vừa nãy khiến bà ta hơi kiêng sợ, luận ám khí, trên giang hồ không có nhiều người nhanh hơn cô ta, khiến bà ta nhìn cũng không nhìn rõ, bà ta còn chưa nghe nói đến.
Cho nên bà ta chắc chắn đó không phải là ám khí.
“Một trăm triệu?”, cô gái phì cười: “Tôi không có hứng”.
“Vậy cô tìm Lý Dục Thần làm gì?”, chị Mai hỏi.
“Tôi là Lại Sa Sa, Lại Sĩ Công là em trai tôi”, người phụ nữ nói.
Chị Mai nghe là khó hiểu: “Cô đang nói cái gì?”
“Chị không hiểu cũng không sao, Lý Dục Thần có thể nghe hiểu là được. Các người là bạn của anh ta, anh ta không xuất hiện, tôi chỉ đành đưa các người đi”.