Ông chủ Vương và sư phụ Vinh đứng bên cạnh chỉ biết giương mắt đứng nhìn bởi lẽ mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Chị Mai còn có thể lấy ám khí ra dùng, còn hai người bọn họ, một người dùng đao, một người dùng Chu Sa Chưởng, cả hai đều là dân cận chiến nên chả có cơ hội ra tay.
“Bố nuôi!", Viên Khả Kiều còn chưa kịp hoàn hồn, vừa thấy rõ dáng vẻ của Trương Điên mới vui mừng.
Trương Điên vỗ nhẹ bả vai Viên Khả Kiều, khẽ ừ, ánh mắt vẫn dán chặt vào chị Mai.
“Bà là Nhất Chỉ Mai nhỉ?” “Ông biết tôi à?”, chị Mai kinh ngạc hỏi. “Ha ha ha..."
Trương Điên cười to, hai tay dang rộng, một đống ám khí rơi xuống kêu leng keng.
“Chiêu ám khí hoa rơi đầy trời ấy đời này chẳng có mấy ai thi triển được, vả lại còn là một mỹ nhân quyến rũ, không phải bà thì còn ai vào đây nữa? Người đời nói rằng Thiên Thủ Quan Âm Nhất Chỉ Mai là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, đến cả Tông Sư của thành phố Dũng Liễu Kim Sinh cũng bị bà mê hoặc đến mức chết mê chết mệt, xem ra lời đồn không sai, bà quả đúng là tuyệt sắc. giai nhân!”
“Chưởng môn Trương quá khen rồi”. Chị Mai biết ba người bọn họ không phải là đối thủ
của Trương Điên, còn con tin Viên Khả Kiều này nữa, đây. là một cục diện thất bại sẵn rồi.
Bây giờ họ chỉ còn cách cố gắng kéo dài thời gian, chờ mong kỳ tích xuất hiện.
Mà kỳ tích này chính là Lý Dục Thần.
Từ lần đầu tiên đi theo bà ta đến quán mạt chược của Sáu Seo, Lý Dục Thần đã cho bà ta quá nhiều bất ngờ.
Bà ta cảm giác rằng trên đời này không có chuyện gì Lý Dục Thần không làm được.
Nhưng mà bà ấy lại càng lo lắng hơn.
Dù sao Trương Điên cũng là một cao thủ võ đạo đã bước một chân vào cánh cửa Tông Sư.
Ba bộ xương già bọn họ đã trải qua biết bao phong ba bão táp trên giang hồ, nói thô thì cái gì cũng thấy rồi, cái gì cũng hưởng qua rồi, chỉ cần không thể thành tiên, chết sớm hay chết muộn cũng chả có gì khác nhau.
Người trong giang hồ ắt sẽ có giác ngộ không màng tới chuyện sống chết.
Nhưng Lý Dục Thần lại khác, anh còn trẻ, tương lai tươi sáng vô vàn khả năng.
Chị Mai không hy vọng anh rơi vào tình thế hiểm nguy.
Dọc đường tới đây, bà ta có cơ hội gọi điện cho Lý Dục Thần, bà ta cũng từng chần chừ do dự nhưng rồi cuối cùng vẫn quyết định không gọi.
Bà ta nắm mạng sống của Viên Khả Kiều trong tay, luôn bàn bạc trao đổi với Trương Điền.
Ai ngờ rằng Trương Điên vừa ra tay đã cứu Viên Khả Kiều đi rồi. “Chưởng môn Trương là Tông Sư võ đạo, ra tay với
hậu bối như chúng tôi không sợ người đời đàm tiếu à?”
Chị Mai cười với Trương Điên, nụ cười ấy đây mê hoặc thể hiện hết sự quyến rũ của bà ta ra ngoài.
Trương Điên ngẩn ngơ ngắm nhìn, cười nói: “Bà không cần khích tôi đâu, tôi không làm theo ý bà đâu. Nhưng mà nếu bà gả cho tôi làm vợ thì tôi đây có lẽ sẽ tha cho các người đấy”.
“Bố nuôi! Bố không nói thật đó chớ? Con phản đối!", Viên Khả Kiều la hét.
Trương Điên cười nói: “Con gái ngoan, chuyện của bố nuôi con đừng xen vào, con vẫn nên giữ kỹ chồng chưa cưới của mình đi”.
Lúc này Viên Khả Kiều mới phát hiện Na Nhữ An chưa tới, lòng không khỏi nổi cơn giận dữ: “Tên Na Nhữ An kia, con bị bắt cóc mà anh ta dám bỏ chạy, để xem con có xé xác anh ta không!”
Trương Điên nói: “Xé xác làm gì, nếu con xé xác người ta thì lấy ai kết hôn với mình”.
“Bố nuôi!", Viên Khả Kiều bất mãn kêu lên.
“Được rồi, bố biết con quan tâm người ta, bố đã giúp con tóm anh ta về, còn có ả đàn bà tranh giành đàn ông với con kia nữa, bố cũng đã nhốt trong kho hàng, mau đi đi, xử lý thế nào đều do con quyết hết đó”.
“Thật à?”, Viên Khả Kiều vui vẻ: “Bố nuôi, con đi đây nhé”.
Chị Mai thấy Viên Khả Kiều hưng phấn rời đi mà lòng lạnh toát, ý trong lời Trương Điên là Mã Sơn và Trương Diễm Diễm đã không thể chạy thoát.
Chẳng biết bọn họ có liên lạc với Lý Dục Thần không nữa.
Trương Điên ngả ngớn nhìn chị Mai, hỏi: “Thế nào? Kiên nhẫn của tôi không có nhiều đâu”.
Chị Mai còn chưa trả lời, sư phụ Vinh đã mắng to: “Bà nội họ, cái đồ ăn mày bẩn thỉu nhà ông mà còn đòi cóc ghẻ ăn thịt thiên nga à, sao không soi nước tiểu của mình xem đi, chỉ dựa vào phẩm hạnh kia mà ông cũng xứng àI”
Trương Điên nghe vậy không hề tức giận, chỉ nhìn sư phụ Vinh rồi bảo: “Ông là đồ đệ của Nhất Đao Xuân nhỉ? Làm rùa rụt cổ nhiều năm vậy rồi sao từ bỏ chui ra thế? Thầy của ông gan dạ hơn ông nhiều. Các người đều tưởng tôi giết ông ta nhưng thật ra tôi không có giết, tôi chỉ muốn ông ta quỳ xuống thừa nhận Vinh Môn không phải là môn phái gì. Nhưng mà ông ta không chịu, hết cách, tôi đành phải đánh gãy gân chân của của ông ta. Nhưng mà ông ta thà tự sát chứ nhất quyết không chịu quỳ xuống, ngay khi đầu gối chạm đất, ông ta đã lấy thanh đao nhanh nhất của Vinh Môn các người cắt cổ mình rồi”.
Mắt sư phụ Vinh đỏ ngầu, ông ta nổi giận gầm lên, chạy vọt qua chỗ Trương Điên.
Nhưng ông ta đã bị trưởng lão Cái Ban Lư Thủ Sơn ngăn lại.
Vừa chạm vào nhau cả hai đã nhanh chóng tách ra.