Xung quanh Thiên Trì có những đỉnh núi cao ngất ngưởng, ở phía sườn núi phía Nam, sườn núi phía Tây và sườn núi phía Bắc đều là những vách đá thẳng đứng, duy chỉ có sườn núi phía Đông này là một sườn núi khá bằng phẳng và có thể đi xuống hồ.
Sườn núi phía Nam, Bắc và phía Tây đều thuộc về Hoa Hạ còn sườn phía Đông lại thuộc về Cao Ly.
Bọn họ cũng đã tiến hành khai thác ở sườn núi phía Đông, không những chỉ xây dựng đường ván xuống dốc mà còn xây dựng cả đường cáp treo trên không.
“Vưu Hinh, đừng nghịch ngợm nữa, trời sắp tối rồi, mau lên nhanh lên đi!"
“Dạ, em biết rồi chị.”
“Nhanh lên, chị sắp tan làm rồi.”
“Chị ơi, chị đợi em bơi một lúc rồi em sẽ lên.”
Hai chị em bọn họ nói chuyện bô bô với nhau bằng tiếng Cao Ly.
Lý Dục Thần bị ấn xuống dưới nước, trước mặt anh chính là cơ thể của cô gái, dường như trong làn nước tối tăm đó anh vẫn có thể ngửi được một mùi thơm thoang thoảng.
Chị gái của Vưu Hinh bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi rời đi.
Cô gái buông tay ra để Lý Dục Thần chồi lên mặt nước.
Cô ta nhìn khuôn mặt của Lý Dục Thần, hai người, bốn mắt nhìn nhau.
“Đó là chị của tôi.” Cô ta nói.
“Tại sao cô lại nói dối cô ấy?”
“Chị ấy là nhân viên quản lý du lịch ở đây, anh đến từ phía bên kia, không thể để chị ấy nhìn thấy anh, nếu không nhất định chị ấy sẽ báo cáo lên trên, sau đó bọn họ sẽ đuổi anh đi.”
“Như này không nên?”
“Nhất định anh bơi ở đây là có nguyên nhân riêng, nếu đuổi anh đi thì có lẽ sau này anh sẽ không có cơ hội quay lại đây để bơi đâu."
“Cô không sợ tôi là người xấu sao?”
“Không sợ.” Cô gái lắc đầu, đôi mắt sáng như ánh sao ở trên bầu trời.
“Cô tên là Vưu Hinh à?”
“Ừm.”
"Viết như thế nào thế?"
“Như thế nào cũng được, dù sao thì đó cũng chỉ là cách phát âm mà thôi, anh phải hiểu tiếng cao Ly thì mới có thể hiểu được ý nghĩa của nó, nhưng nếu dịch ra thì phát âm sẽ không hay đâu."
Lý Dục Thần không hiểu vì sao khi dịch ra lại không hay.
“Còn anh thì sao?” Vưu Hinh hỏi.
“Tôi tên là Lý Dục Thần.”
“Lý Dục Thần...”
Vưu Hinh ngước mắt lên nhìn bầu trời, giờ đây bầu trời đã tràn ngập ánh sao sáng.
“Đừng ngâm mình trong nước nữa, chúng ta lên bờ thôi.” Lý Dục Thần nói.
Vưu Hinh gật đầu một cái.
Hai người lên bờ với cơ thể ướt nhẹp.
Vưu Hinh mặc quần áo một cách tự nhiên, không hề tỏ ra ngại ngùng trước sự có mặt của Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần ngây ngốc nhìn mặt hồ yên tĩnh.
“Tôi không đẹp bằng hồ sao?” Giọng nói của Vưu Hinh truyền đến từ phía sau.
Lý Dục Thần quay đầu lại thì thấy Vưu Hinh đã mặc xong quần áo vào rồi. Đây là một bộ trang phục đậm sắc dân tộc, trông rất đẹp.
Vưu Hinh nhìn anh với một nụ cười nhẹ ở trên khuôn mặt.
Nhìn thấy nụ cười của cô ta, Lý Dục Thần lại nhớ đến Lâm Mộng Đinh.