Lý A Tứ đóng cổng nhà của họ Lý, thực hiện nhiệm vụ tuần tra trong sân của mình.
Đến bữa trưa, Lạc Tinh Xương lấy hai bình rượu ngon ra, khăng khăng mời Lý A Tứ uống.
Bữa trưa của đội thi công do nhà họ Lý cung cấp, phòng bếp làm một mâm riêng cho bọn họ.
Lý A Tứ vốn định từ chối, bởi vì theo quy định, anh ta không thể ăn chung với bọn họ, chứ đừng nói là uống rượu.
Nhưng trong đội xây có đồng hương của anh ta, người nọ nhiệt tình mời làm anh ta không từ chối nổi. Anh ta nghĩ, hôm nay khóa cổng rồi, chủ nhân và quản gia đều ra ngoài, đến tối mới về, uống vài chén chắc không sao, bèn đồng ý.
Lý A Tứ biết kiềm chế, uống rất ít. Anh ta không quên nhiệm vụ của mình.
Nhưng không biết tại sao mà anh ta mới uống vài chén đã thấy chếnh choáng say.
Lý A Tứ lờ mờ cảm thấy bất thường, nhưng đầu óc cứ lơ mơ, anh ta chỉ nghe thấy tiếng đồng hương mời rượu nhau, trước mắt toàn là hình ảnh mờ mờ ảo ảo.
“A Tứ, sao cậu lại uống say đến mức này?”
Ngũ Ngọc Xuân đến đưa trái cây cho bọn họ thấy Lý A Tứ mơ màng thì vội lại gần đỡ anh ta, ngữ khí vừa trách cứ vừa quan tâm.
Lạc Tinh Xương nói: “Không sao, hôm nay Tứ gia vui, uống nhiều mấy chén”.
“Các anh không biết cậu ấy đang trong giờ làm việc à? Các anh muốn làm gì?”, Ngũ Ngọc Xuân lườm Lạc Tinh Xương.
Lạc Tinh Xương xấu hổ cười nói: “Cô Ngũ, cô đỡ A Tứ về nghỉ ngơi trước đi, ở đây có bọn tôi rồi”.
Ngũ Ngọc Xuân nói: “Không được, hôm nay cô cậu chủ đều ra ngoài, quản gia cũng không ở nhà, A Tứ say rượu, không thể để người ngoài ở lại dinh thự, công trình tạm dừng, các anh về đi, mai hẵng đến”.
Lạc Tinh Xương nói: “Không được, tôi và quản gia Hầu đã giao hẹn rõ ràng rồi, nếu mà thời hạn công trình bị nhỡ thì tôi không gánh vác nổi trách nhiệm”.
Các thợ xây cũng nói: “Không được, làm thiếu một ngày thì bọn tôi cũng ít một ngày công!”
Ngũ Ngọc Xuân nói: “Tôi sẽ giải thích với quản gia Hầu, kéo dài thời hạn thêm một ngày cho các anh”.
Thợ xây nói: “Xong việc ở đây thì bọn tôi còn có việc khác nữa, hôm nay cũng có làm gì đâu, sao lại ảnh hưởng đến việc kiếm tiền của bọn tôi? Có phải lỗi của bọn tôi đâu?”
Ngũ Ngọc Xuân đanh mặt, nói: “Tôi đã nói rồi, hôm nay trong nhà không có ai, không thể để các anh ở đây được. A Tứ uống say là lỗi của A Tứ, các anh tổn thất bao nhiêu thì tôi và A Tứ sẽ nghĩ cách bù lại cho các anh”.
Một người thợ hình như uống hơi nhiều, anh ta sừng sộ lên: “Cô là cái thá gì chứ! Chẳng phải chỉ là dựa hơi Lý A Tứ mới có thể vào nhà họ Lý làm người giúp việc thôi sao? Chỉ là một con điếm mà giả vờ trước mặt bọn tôi làm cái gì, hừ!”
Ngũ Ngọc Xuân tức giận nhìn gã thợ xây ấy, cô ta nhận ra gã là đồng hương của Lý A Tứ, và cũng là đồng hương của cô ta. Thế mà bây giờ gã lại thốt ra được lời lẽ độc ác đến vậy.
Mắt Ngũ Ngọc Xuân ầng ậng nước chực khóc, nhưng cô ta nín nhịn, cô ta không muốn tranh cãi với đội thợ xây, mà kiên trì nói với Lạc Tinh Xương: “Anh Lạc, thật sự xin lỗi, bây giờ xin anh hãy dẫn mọi người rời đi”.
Lạc Tinh Xương cười mỉa, nói: “Ái chà, đúng là phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi, làm tâm phúc cho cô Lý là trở mặt không quen biết nữa kìa! Có phải cô cảm thấy làm một con chó của nhà họ Lý thì cao quý hơn mấy người bọn tôi không?”
Đám thợ xây bên cạnh anh ta đều tỏ ra phẫn nộ.
“Tôi không có ý đó”.
“Cho dù cô có ý đó hay không thì tôi cũng sẽ không đứng yên chờ ngày mai cô đi hớt với cô Lý”.
“Anh muốn làm gì?”, Ngũ Ngọc Xuân có dự cảm chẳng lành.
“Làm gì à? Đương nhiên là chặn miệng cô, để cô không mách lẻo được nữa”.
Lạc Tinh Xương vẫy tay, vài thợ xây lập tức xông lên, nhanh nhẹn như báo săn, bọn họ đè Ngũ Ngọc Xuân xuống đất trói lại, còn dùng băng dính dính lên miệng cô.