Hứa Trí Thắng mỉm cười: “Anh Mã nói đùa rồi, sòng bạc ở Hào Giang chúng tôi không có chuyện quỵt nợ, huống chi nơi này là sản nghiệp của gia tộc vua sòng bài. Chỉ có điều hai tỷ rưỡi thực sự không phải một con số nhỏ, nhân viên tài vụ của chúng tôi đang dốc hết sức chuẩn bị. Nếu như anh Mã thấy nhàm chán thì trước hết tôi có thể đổi chúng thành số lượng chip đánh bạc tương đương, anh Mã cứ chơi thoải mái ở đây, chờ chúng tôi chuẩn bị xong tiền, anh Mã lại đổi ngược chip đánh bạc ra tiền”.
Sao Mã Sơn lại không biết ý đồ của bọn họ cơ chứ. Đổi tiền thành chip đánh bạc rồi từ từ chơi ở đây ư? Trước khi anh ta thua sạch tiền mà tiền được chuyển vào tài khoản mới là lạ đấy!
Có điều anh ta cũng không vạch trần chuyện này, bởi mục đích của anh ta hôm nay không phải là thắng tiền mà là gặp được Thái Hòa Trung.
Vốn tưởng rằng thắng hai tỷ rưỡi thì chắc chắn sẽ khiến sòng bạc hoảng hốt, nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để thắng lại tiền, Thái Hòa Trung sẽ ra mặt. Không ngờ người tới chỉ là quản lý khách VIP.
Xem ra đối với gia tộc của vua sòng bài thì hai tỷ rưỡi vẫn còn quá ít.
Mã Sơn cười to, nói: “Hai tỷ rưỡi chip đánh bạc! Ông đây cũng được coi là khách hàng lớn đúng không? Tôi sợ nhân viên chia bài của các anh run tay, không chịu đánh cược với tôi”.
“Anh Mã yên tâm, chúng tôi đã mở một phòng riêng cho anh, nếu anh không chê thì tôi sẽ đích thân phục vụ anh”.
Hứa Trí Thắng nói xong vỗ tay một tiếng, lập tức có người đẩy một chiếc xe nhỏ từ cửa hông vào đây. Trên chiếc xe nhỏ chất đầy chip đánh bạc, tất cả đều có giá trị một triệu một chip.
“Anh Mã, đây là hai tỷ rưỡi chip đánh bạc, anh kiểm tra lại đi”.
Mã Sơn phẩy tay nói: “Không cần, sòng bạc các anh lớn như vậy, không đến mức ngay cả chút uy tín này cũng không có”.
“Anh Mã thật phóng khoáng!”, Hứa Trí Thắng bật ngón tay cái.
Anh ta nói vậy không phải là nịnh bợ mà là bội phục từ tận đáy lòng. Hai tỷ rưỡi không phải một con số nhỏ. Cho dù đối phương có là siêu tỷ phú thì không đích thân kiểm tra cũng sẽ sai trợ lý kiểm tra. Người bình thường không thể nào lại không buồn chớp mắt lấy một lần như vậy.
“Vậy để tôi sai người đưa các anh tới phòng riêng, giờ chúng ta bắt đầu luôn nhé?”, Hứa Trí Thắng ra dấu mời.
Mã Sơn cười to, khoác tay lên vai Tra Na Lệ, nói: “Hiện tại tôi thấy hơi mệt, phải đi nghỉ ngơi một lát đã, bao giờ có hứng lại chơi tiếp. Lệ Lệ, không phải em muốn về khách sạn hay sao, chúng ta đi ăn khuya trước rồi về khách sạn đi ngủ”.
Nói rồi, anh ta cười to, ôm “Lệ Lệ” đi ra ngoài.
Hứa Trí Thắng giần giật khóe mắt, giận dữ nhưng không có lý do gì để ngăn cản đối phương.
Trước mặt nhiều người như vậy, nếu anh ta không cho người ta đi vui vẻ với bạn gái, khăng khăng bắt phải ở lại chiếu bạc thì chẳng phải là rõ ràng không muốn trả tiền hay sao?
Mã Sơn đi ra tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại nói: “À đúng rồi, quản lý Hứa, tôi tới đây hơi vội nên chưa kịp đặt phòng. Tôi là khách hàng lớn của các anh, liệu các anh có thể sắp xếp cho tôi ở phòng Tổng thống không? Nếu không thì phòng Phó Tổng thống cũng được! Cứ việc lấy tiền từ đống chíp đánh bạc kia để chi trả nhé”.
Nói xong, Mã Sơn quay người bước ra khỏi cửa phòng VIP.
Hứa Trí Thắng tức nổ phổi, đúng là đồ nhà quê, lại còn bày đặt phòng Phó Tổng thống, ông đây đi đâu kiếm ra phòng Phó Tổng thống chứ?
...
Mã Sơn vui vẻ ôm Tra Na Lệ đi ra ngoài.
Họ vừa bước vào thang máy là khuỷu tay Tra Na Lệ lập tức huých mạn sườn của Mã Sơn.
Mã Sơn kêu “ối” một tiếng, đau gập cả lưng lại: “Ôi mẹ ơi, vợ à, em muốn mưu sát chồng à?”
“Ai là vợ của anh! Nếu còn nói bậy nữa thì tôi cho họa mi của anh ngừng hót luôn đấy!”, Tra Na Lệ co chân lên giả bộ định đá Mã Sơn.
“Ôi, đừng, đừng, đừng!”, Mã Sơn vội vàng bảo vệ cậu nhỏ: “Anh biết rồi, chưa kết hôn chưa phải là vợ, chỉ là bạn gái thôi”.
Huỵch!
Tra Na Lệ đạp một cước.
Mặc dù có mu bàn tay che chắn nhưng Mã Sơn vẫn đau nhe răng nhếch mép.
Cửa thang máy mở ra.
Những người đứng đợi thang máy ở bên ngoài nhìn thấy tình hình ở bên trong, không biết có chuyện gì, kinh ngạc đứng ngoài cửa thang máy không dám đi vào.