Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc chạng vạng, Bạch Vân Quan đóng cửa và trở nên yên tĩnh.

Lý Dục Thần thấy thời gian sắp đến, lại lần nữa tiến vào Tiểu Bồng Lai.

Lúc này, Vương Sùng Tiên đã thay xong quần áo. Một đạo sĩ nhỏ đang giúp ông ta chải vuốt tóc. Mà Bạch Phương Hưng thì cầm một cái cái kéo, cung cung kính kính, giúp ông ta tỉa râu từng chút một đến độ chiều thích hợp.

Búi tóc được được buộc lên, râu được cắt tỉa, đạo bào mới tinh không thể che giấu được ánh sáng màu vàng quanh thân sau khi mới độ kiếp xong, nhìn qua quả nhiên là tiên phong đạo cốt.

Trông thấy Lý Dục Thần đi vào, Vương Sùng Tiên xua tay: "Các người đi xuống đi".

Bạch Phương Hưng liếc nhìn Lý Dục Thần một cái, nói: "Vâng".

Sau đó dẫn đạo sĩ nhỏ ra ngoài.

Vương Sùng Tiên đánh giá Lý Dục Thần.

Ông ta xem xét rất kỹ, từ đầu đến chân, từ trên xuống dưới, không chịu buông tha chút chi tiết nào.

Trong mắt ông ta tràn đầy vẻ phức tạp, kinh ngạc, tò mò, hưng phấn, vui mừng, nghi ngờ...

Một lúc lâu sau, ông ta mới thở dài một hơi, nói: "Giống! Thật sự rất giống! Ba phần giống bố, bảy phần giống mẹ".

Lý Dục Thần không ngờ rằng chuyện này còn có thể chia ra tỉ lệ ba bảy như vậy, hỏi: "Ông biết bọn họ?"

"Quen biết, làm sao có thể không quen biết chứ!", Vương Sùng Tiên nói: "Ông nội của cậu và tôi coi nhau như bạn tri kỷ. Tôi lớn tuổi hơn ông ấy một chút nên ông ấy gọi tôi là anh. Lúc bố của cậu sinh ra đời, tôi còn đi coi quẻ cho anh ta. Đáng tiếc, tu vi của tôi quá nông cạn, tính toán cũng không chuẩn xác chút nào. Bây giờ nhớ lại, thực sự là chê cười!"

"Lúc đó ông tính toán được như thế nào?", Lý Dục Thần tò mò hỏi.

"Lúc đó tôi xem cho anh ta, không có số làm vương hầu, lại có tâm hồn tự do. Sau này anh ta không thể kế thừa nghiệp lớn của nhà họ Lý, nhưng lại là người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, bốn bể là nhà. Lúc đó tôi thậm chí còn muốn nhận anh ta làm đồ đệ", Vương Sùng Tiên nói xong, tự giễu cười, thở dài nói: "Không ngờ rằng anh ta còn trẻ đã gặp phải kiếp nạn như vậy, thân chết đạo tan. Tôi lại không tính toán được chuyện này, thật nực cười, cả đời tu luyện đều thành uổng phí!"

"Vậy năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Lý Dục Thần hỏi: "Tại sao nhà họ Lý bị tiêu diệt chỉ trong một đêm? Hung thủ là ai?"

"Hung thủ...", Vương Sùng Tiên ngẩng đầu nhìn lên trời, bỗng nhiên thở dài một tiếng: "Hung thủ chính là tôi!"

"Cái gì?"

Lý Dục Thần cau mày, quả thật đúng như anh dự đoán. Trong vô thức, cơn giận dâng lên trong lòng, sát khí tràn ngập lồng ngực.

"Ông mau nói rõ ràng chuyện này, bằng không, cũng đừng trách tôi không khách khí!"

Vương Sùng Tiên gật đầu, nhìn Lý Dục Thần, nói: "Vừa rồi nếu không phải có cậu, tôi đã chết dưới lôi kiếp rồi. Chờ tôi nói xong, tôi sẽ đem trả cái mạng này cho cậu".

"Vừa nãy tôi còn đang thắc mắc, nếu là cháu trai của Lý Thiên Sách thì lẽ ra mới ngoài hai mươi tuổi, sao có thể giúp tôi chống lại lôi kiếp? Nhưng nghe Phương Hưng nói, cậu là tiên sứ của Thiên Đô, tôi đã hiểu. Không ngờ rằng cậu lại có tiên duyên như vậy, Thiên Sách trên trời có linh thiêng, cũng thấy vui mừng".

"Chuyện năm đó bắt đầu từ cuộc hôn nhân giữa bố và mẹ cậu"

Vương Sùng Tiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, như đang nhớ lại quá khứ xa xôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK