Nhưng anh nói như vậy, Tưởng Tuyền Lâm càng nhận định anh đang nói láo.
“Nói khoác mà không biết ngượng! Đừng cho rằng nghe nói một chút về Huyền Môn thì có thể mạo xưng bừa bãi. Biết Thiên Đô là nơi nào không? Nếu cậu là đệ tử Thiên Đô, tôi là Lữ Tổ tái thế!”
Lần này Lý Dục Thần ngẩn người, rốt cuộc là ai nói khoác không biết ngượng đây!
Còn Lữ Tổ tái thế, tôi thấy ông có thể đánh thắng được anh chàng nước ngoài tóc đỏ này không còn khó nói đấy.
Anh lắc đầu, dứt khoát không nói nữa.
Tưởng Tuyền Lâm thấy anh không nói gì, cũng không để ý, quay sang nhìn Adam, trong mắt lóe lên hàn quang.
Nhưng ông ta là giám viện một quan, thân phận tôn quý, đương nhiên không thể đích thân ra tay.
Bèn nói với tiểu đạo sĩ Liên Thành: “Cậu lui xuống đi, mấy hôm nay đừng làm gì, dưỡng thương cho tốt, gọi Mạc Thanh sư huynh của cậu đến đây”.
“Vâng”, tiểu đạo sĩ dường như không cam tâm, quay đầu nhìn Adam một cái, mới cúi đầu đi ra.
Phòng khách rơi vào im lặng.
Adam đứng ở đó, có vài phần ngượng ngùng, cũng không tiện ngồi về chỗ.
Tưởng Tuyền Lâm chỉ nhìn anh ta cười lạnh lùng.
Một lát sau, lại có một đạo sĩ trẻ đi vào, hành lễ với Tưởng Tuyền Lâm, gọi là “sư tôn”.
Khí tức của đạo sĩ này rõ ràng trầm ổn hơn tiểu đạo sĩ trước đó nhiều.
Tưởng Tuyền Lâm chỉ vào Adam nói: “Anh bạn nước ngoài này đến thách chiến Bạch Vân Quan chúng ta, Mạc Thanh, cậu so tài với anh ta đi”.
Lần này, ông ta không nhắc Mạc Thanh biết dừng đúng lúc.
Mạc Thanh gật đầu đồng ý, quay người hướng về Adam.
Adam thấy có người đến đấu pháp, vẻ mặt hưng phấn, quên mất ngượng ngùng vừa nãy, chắp tay với Mạc Thanh: “Xin sư huynh chỉ giáo”.
“Được, vậy để tôi lĩnh giáo kỳ chiêu của đạo môn nước ngoài đi!”
Mạc Thanh cũng cho rằng Adam đến thách chiến, nghe nói Liên Thành một chiêu đã bại, có lòng thay Liên Thành báo thù, cho nên ra tay toàn lực.
Chỉ thấy anh ta động thân hình, chân khí vờn quanh người, đánh ra một chưởng, cuốn lên cuồng phong, gió như mãnh hổ, lao đến Adam.
Adam cũng không dám sơ suất, hai tay mở rộng, như ôm quả bóng, pháp lực ngưng tụ phía trước.
Chương lực của Mạc Thanh đập lên khiên pháp lực của Adam, như trúng khiên sắt, không hề phản ứng.
Mạc Thanh sửng sốt, thực lực của Adam vượt xa tưởng tượng của anh ta.
Anh ta thu hồi bàn tay, ngón tay ấn quyết, miệng đọc thần chú, trước người sáng lên ánh sáng nhẹ, lấp lánh, đột nhiên hóa thành rất nhiều điểm sáng nhỏ bắn về phía Adam.
“Đến hay lắm!”
Adam kêu một tiếng, cánh tay dag rộng thu vào trong, ôm trọn các điểm sáng đó. Anh ta xoa hai tay, vo hào quang trong tay thành một quả cậu thái cực, âm dường xoay chuyển, hóa giải pháp lực của Mạc Thanh.
Sau đó thuận thể đẩy đi, điểm sảng trong cầu thái cực bắn ngược đến Mạc Thanh.
Lần này, vì Adam dồn lực vào cầu thái cực, lấy nhu khắc cương, dung hợp sức mạnh của mình và sức mạnh của Mạc Thanh với nhau, cho nên đòn này, bằng với lực đạo của hai người anh ta và Mạc Thanh.
Mạc Thanh kinh hãi, muốn tranh nhưng không kịp, chỉ đành đón lấy.
Ầm một tiếng, cơ thể Mạc Thanh bay về sau, rơi xuống đất, phun ra máu tươi.
Tưởng Tuyền Lâm đứng bật dậy, sắc mặt tái xanh, chỉ vào Adam nói: “Tên nhãi nhà cậu, ra tay tàn độc như vậy!:
Lý Dục Thần biết, Adam đã nương tay rồi, nếu vừa nãy ra tay toàn lực thật, e rằng lúc này Mạc Thanh đã chết rồi.
Tưởng Tuyền Lâm đi đến dìu Mạc Thanh, lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng anh ta.
Sau đó quay người hướng về Adam.
Mạc Thanh là đệ tử đắc ý nhất của ông ta, tuy trong thế hệ trẻ Bạch Vân Quan không thiếu người tài, nhưng anh ta cũng không thể tìm đệ tử của sư huynh đệ đến xả giận cho đệ tử của mình.
Cho nên, Tưởng Tuyền Lâm cũng chỉ có thể đích thân ứng chiến.
“Cậu đánh thương liên tiếp hai đệ tử của Bạch Vân Quan, hôm nay tôi thay sư phụ cậu dạy bảo cậu, cho cậu biết thế nào là trời cao còn có trời cao hơn, người tài có người tài hơn!”
Tưởng Tuyền Lâm nói xong, khép ngón tay thành kiếm, tiện tay lướt nhẹ về phía Adam.
Một đường kiếm khí bắn ra từ đầu ngón tay ông ta, xé rách không khí, lập tức đến trước người Adam.
Sắc mặt Adam nghiêm trọng, hai tay đan xen, pháp tức hình thành một dòng khí trước người, khiến kiếm khí của Tưởng Tuyền Lâm bắn đến khẽ lệch hướng, sau đó vội chuyển thân hình, tránh được kiếm khí này.
Áo của anh ta rách roạt một tiếng, dưới sườn bị kiếm khí làm rách, nứt ra đường lớn.
Nhưng Adam không hề dừng lại, trong lúc quay người đã đánh ra một chưởng.
Chưởng này, chưởng lực thâm hậu.
Tưởng Tuyền Lâm cười lạnh lùng một tiếng: “Hạt nhỏ như hạt gạo, cũng dám phóng ra!”
Bèn xuất chưởng nghênh đón.
Hai chưởng đập vào nhau, hình thành một vòng xoáy không khí giữa hai người, phát ra tiếng nổ lốp bốp.