Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng Đại Tiên nói xong thì hai mắt chợt đảo quanh, cơ thể bỗng chùng xuống.

Tay Lý Dục Thần đang cầm tay nó cũng trở nên căng lên, lại chộp vào khoảng không, trên tay chỉ còn một đống bùn dinh dính, mà Hoàng Đại Tiên thì đã rầm một tiếng, đổ ầm xuống.

Nhìn xuống đất, có thêm một đống bùn, mà tay phải Lý Dục Thần thì có thêm một đống lông đuôi.

A, Lý Dục Thần cười không thành tiếng, con yêu quái này, hóa hình chưa được nên trét thêm một đống bùn quanh người mình, thảo nào nó chỉ có thể biến thành dáng vẻ trong miếu, không thể đắp vào thêm chút máu thịt nào.

Hoàng Đại Tiên làm kim thiền thoát xác, sau khi thoát thì độn thổ bỏ trốn.

Sao Lý Dục Thần có thể để nó trốn thoát, anh dậm chân, mặt đất run lên một cái, ngũ hành châm trong tay bay ra, hóa thành những mũi nhọn cắm xuống đất, bày ra một cái trận trong bán kính mấy chục mét.

Lần trước ở Tiền Đường, ma đầu kia thoát đi quá nhanh, lần này anh đuổi bắt Hoàng Đại Tiên, chắc chắn sẽ không thất thủ nữa.

Hơn nữa ma ảnh là vô hình, nhưng Hoàng Đại Tiên lại là thực thể, dưới lòng đất không thể chạy quá nhanh.

Hoàng Đại Tiên bị nhốt trong trận pháp, cắm đầu chạy một hồi thì phát hiện mình không thoát được, bị một dẫm của Lý Dục Thần chấn động suýt chút nữa bị thương.

Vội vàng chui lên khỏi mặt đất, hiện ra bản thể một con chồn vàng khổng lồ, như một con heo nhỏ.

“Ăn cho lắm vào rồi béo ị ra như thế, ngày thường chắc cũng hay đến nhà dân trộm đồ ăn lắm nhỉ?”, Lý Dục Thần cười lạnh nói.

“Ta khinh!”, chồn vàng nổi điên lên nói: “Ông đây ăn cơm bằng bản lĩnh, mọi người thắp hương cho ta, ta giữ bình an cho khu này, cậu cứ đi vòng quanh đây hỏi thăm xem, ai nói ta không tốt?”

Á à, lại còn cáu kỉnh cơ!

Hiếm thấy đấy, thường thì chồn vàng có bản tính xảo trá gian dối, lẽ ra lúc này phải quỳ xuống xin tha rồi lại thong thả nghĩ cách trốn, sao anh chỉ mới nói nó trộm đồ đã nổi giận như thế rồi?

“Nếu mi chỉ là một con yêu quái thì chắc là tôi đây cũng tin đấy, nhưng mi lại học ma công, rơi vào ma đạo, còn dám vọng ngôn nói mình bảo đảm một vùng bình an hả?”

“Hừ, cái gì mà rơi vào ma đạo, loài người đúng là miệng thì lúc nào cũng quyền tự do, quyền được sống, trong đầu thì mơ tưởng đến da lông của bọn ta, yêu đan của bọn ta, có đối xử ngang hàng với bọn ta bao giờ chưa? Hôm nay rơi vào tay cậu, muốn chém muốn giết hay róc thịt gì thì cứ làm, đừng có lấy cái cớ trừ ma vệ đạo đó ra làm lá chắn!”

Lý Dục Thần khá là bất ngờ, con yêu tinh này còn biết được rất nhiều, nói được cả một tràng.

Nhưng cũng chính những lời đó khiến anh cảm thấy con yêu quái này không đơn giản như vậy.

“Được, tôi sẽ thay trời hành đạo, trừ con yêu ma này!”

Lý Dục Thần hừ lạnh, tay nhấc lên, kiếm khí ngũ hành lướt qua, nhắm thẳng vào chồn vàng.

Sát khí lan ra khắp bốn phía.

Chồn vàng thấy kiếm kề cổ thì đột nhiên đứng dậy như người, hai tay chắp lại, gương mặt béo ú trở nên ngốc ngốc ngu ngu, nhe răng nói: “Thượng tiên tha mạng! Thượng tiên tha mạng!”

Sự thay đổi bất ngờ đó khiến Lý Dục Thần cũng phải sửng sốt, nó trở mặt cũng nhanh đấy chứ?

“Thượng tiên muốn biết điều gì, tôi sẽ nói cho anh biết tất cả”, chồn vàng vừa lạy Lý Dục Thần, mắt lại đảo quanh.

“Thế thì ta hỏi mi, chuyện ma quái trong tòa nhà này có phải do mi đang giở trò không?”, Lý Dục Thần hỏi.

“Hà hà, phải, là tôi, nhưng tôi không hại người”, chồn vàng nói.

“Giả ma dọa người mà còn nói không hại ai hả!”, Lý Dục Thần lạnh lùng nói.

Chồn vàng hoảng sợ, nằm dài xuống đất dập dầu với Lý Dục Thần.

“Thượng tiên tha mạng! Do tôi muốn hù dọa những người đó, để họ cút đi, tôi có một nơi yên tĩnh. Thượng tiên, tôi nói thật đấy, nếu có nửa câu lừa dối thì sẽ bị trời đánh!”

Nó vừa dập đầu vừa thề thốt, đầu đập xuống thì cái mông đột nhiên thả rắm.

Rắm vừa nổ thì không khác gì quả bóng bay nổ ầm một cái.

Trong nháy mắt, làn sương màu vàng nhạt đã tràn ngập nửa sân.

Lý Dục Thần vội vàng lấy áo ra che, hăng hái lùi về phía sau bên ngoài giàn hoa, mới thoát khỏi làn khói thối này.

Dù vậy, mũi anh vẫn ngửi được cái mùi thối không sao tả nổi.

Lý Dục Thần buột miệng mắng thầm: Má, quên mất con này có thể thả rắn thối!

Thả rắm chính là một thủ đoạn bỏ trốn đặc biệt của loài chồn vàng này, loại thành tinh như con này thì rắm đánh ra còn ghê gớm hơn, một khi dính phải thì mùi thối đó dính trên người một năm chưa chắc đã hết.

Chồn vàng tranh thủ lúc Lý Dục Thần trốn khói rắm của nó để chuồn mất dạng.

Lý Dục Thần nhìn làn sương thối tràn đầy sân trước mặt, lắc đầu.

Nếu không xử lý thứ này thì e là sau này sân chắc mọc nổi một ngọn cỏ.

Nơi này từng là nhà của nhà họ Lý, tất nhiên anh không thể bỏ mặc được.

Bèn vung tay áo lên, gió mát thổi qua cuồn cuộn.

Cơn gió cuốn quanh trọng sân, hóa thành lốc xoáy nhỏ, cuốn hết tất cả khói vào trong.

Trong sân xuất hiện thêm một cột khói màu vàng, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Lý Dục Thần khoát tay, lốc xoáy cũng bay lên trời như rắn phi thiên.

Bay lên một độ cao nhất định mới ầm ầm tan đi.

Nhìn hải đường và hoa quế trong sân vẫn như thế, Lý Dục Thần mới phủi ống tay áo nhảy ra khỏi tường nhà.

Anh cũng không sốt ruột, dọc theo con ngõ nhỏ u ám, anh đi tới ngôi miếu Hoàng Đại Tiên bé xíu.

Tất nhiên ban đêm ngôi miếu không có ai trông chừng, nhang trong lư hương đã tàn, chỉ còn một đống tro.

Lý Dục Thần chậm rãi đi vào đại điện, nhìn về phía tượng thần Hoàng Đại Tiên.

Đúng lúc này, tượng thần đột nhiên mở miệng:

“Má, anh bày cái trận trong này từ khi nào thế? Mau thả tôi ra? Thả ông đây ra! Ông đây quyết chiến với mấy người!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK