Chỉ là hai nữ giúp việc và mấy tên vệ sĩ này, mặc dù lượng thuốc đã giảm bớt, nhưng bọn họ chỉ là người bình thường, vẫn bị độc chết.
Nhìn thi thể trên đất, Ngũ Ngọc Xuân khóc lóc sướt mướt.
Lý A Tứ ngơ ngác đứng đấy, ngơ ngác lắng nghe, giống như nghe thấy được, lại như không nghe thấy.
Vuốt ve an ủi đêm qua vẫn còn lại dư hương trên người anh ta, thân thể mềm mại kia giống như ánh trăng, chất lỏng ngọt ngào hòa với âm thanh mất hồn kia vẫn còn lặp đi lặp lại trong đầu anh ta.
Lý A Tứ cảm thấy mình bị vùi vào trong một cái quan tài, không thể hô hấp được.
Lần đầu yêu đương trong đời, người phụ nữ đầu tiên trong đời, vì sao lại biến thành thế này?
Cuộc sống không nên giống vậy.
"A Tứ!", Ngũ Ngọc Xuân thâm tình nhìn anh ta, thâm tình gọi: "Hãy tha thứ cho tôi!"
Lý A Tứ đi qua, đưa tay kéo lấy cô ta, thâm tình ôm hôn.
Hầu Thất Quý nhíu mày.
Ông ta đồng tình với Lý A Tứ, nhưng là quản gia của nhà họ Lý, ông ta biết rõ, đồng tình rẻ mạt không có cách nào làm cho căn nhà này thịnh vượng được.
Nếu như Lý A Tứ lựa chọn tha thứ cho Ngũ Ngọc Xuân, như vậy ông ta đành phải lựa chọn không tha thứ cho Lý A Tứ.
Cho dù cậu Lý có thưởng thức bảo vệ nho nhỏ này thế nào, cho dù Hầu Thất Quý sẽ có nguy cơ bị quở trách thậm chí đuổi khỏi căn nhà của họ Lý, ông ta cũng sẽ không chút do dự để sư phụ Vinh và ông chủ Vương ra tay.
Sư phụ Vinh và ông chủ Vương thấy được ánh mắt Hầu Thất Quý đưa tới, liếc nhau, đều khẽ gật đầu.
Lòng bàn tay ông chủ Vương nóng bỏng hẳn lên, đao trong tay sư phụ Vinh thì trở nên lạnh hơn cả băng.
"A Tứ, xin lỗi!", Ngũ Ngọc Xuân vừa hôn, vừa thút thít, nước mắt chảy trên mặt Lý A Tứ: "A Tứ, cậu có thể tha thứ cho tôi không?"
Lý A Tứ ôm chặt cô ta nói: "Tôi tha thứ cho cô!"
Ngũ Ngọc Xuân nhìn anh ta giống như không tin, sau đó thân thể đột nhiên chấn động, vẻ đau đớn lóe lên một cái rồi biến mất trên mặt, trong ánh mắt hiện ra vẻ vui mừng.
"Cảm ơn cậu, A Tứ!"
Lý A Tứ nhẹ nhàng buông Ngũ Ngọc Xuân ra.
Trước ngực Ngũ Ngọc Xuân cắm một con dao găm, máu tươi thấm qua quần áo, chảy ra từ giữa kẽ tay Lý A Tứ.
Anh ta nắm đuôi dao thật chặt, một bàn tay vuốt ve mặt Ngũ Ngọc Xuân.
Ngũ Ngọc Xuân chậm rãi nhắm mắt lại, trên mặt vẫn còn nở nụ cười, chiếu vào trong mắt Lý A Tứ, cũng vĩnh viễn lưu lại trong lòng anh ta.
Nước mắt tràn ra từ trong mắt Lý A Tứ, nhỏ xuống ngực Ngũ Ngọc Xuân, hòa quyện với máu.
Nếu cái chết có thể cứu vãn sai lầm, cứ để máu tươi mai táng bi thương đi.
Hầu Thất Quý khẽ thở dài một hơi.
Ông ta biết, bắt đầu từ giờ phút này, Lý A Tứ đã trưởng thành.
Thế nhưng cái giá của sự trưởng thành này lại quá lớn.
Hầu Thất Quý lắc đầu, quay người đi ra ngoài.
Ông chủ Vương đưa tay vỗ một lưng sư phụ Vinh đang cầm đao, nháy nháy mắt với ông ta, hai người cũng đi theo sai.
Hai người đứng ở ngoài cửa, đầu tiên là thăm dò trước một chút, sau đó đóng cửa lại.
Chỉ còn lại Lý A Tứ và thi thể, còn có Tôn Trường Hải nửa chết nửa sống.
Lý A Tứ rút dao ra từ trong ngực Ngũ Ngọc Xuân, dùng áo sơ mi của mình lau sạch sẽ máu trên dao.
Động tác của anh ta rất chậm, rất nhẹ nhàng, giống như đang lau thân thể của người yêu mình.
Sau đó, anh ta chuyển hướng sang Tôn Trường Hải.
Anh ta túm lấy tai Tôn Trường Hải, dí dao vào sát, nói: "Từ giờ trở đi, cứ cách một giây tôi sẽ cắt một miếng thịt từ trên người ông, cắt bao lâu đều sẽ được quyết định bởi việc ông dùng bao lâu để nói hết chuyện tôi muốn biết cho tôi, ông nói càng nhanh, thịt trên người càng bị cắt ít đi..."
...