Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lại thêm một tiếng vỡ vụn khác vang lên, truyền đến từ phía sau.

Tiếp theo là những tiếng choang choang choang không ngừng, liên tục có bình sứ vỡ vụn.

Kèm theo đó là tiếng nước chảy và tiếng thứ gì đó nhúc nhích ở trong nước.

Trái tim ông chủ Hầu đã nhảy tới cổ rồi.

Bọn họ đã đi qua năm căn phòng đá, tổng cộng có mấy trăm cái bình, toàn bộ đều vỡ vụn, cũng có nghĩa là có mấy trăm thi sát leo ra.

Trong khoảnh khắc đó, ông ta cực kỳ hối hận, chửi mình trong lòng:

“Mẹ nó mày lên cơn điên gì mà cứ nhất quyết phải đi theo đến Long Môn Thiên Quan ma đầu gì đó. Người ta không phải Tông Sư chính là pháp sư, mẹ nó mày thì biết cái gì? Thi quỷ ở nơi này sẽ mời mày đến giám bảo hay là nghe mày khoác lác?"

"Đã đi theo rồi thì thôi, còn thể hiện cái gì, dẫn người ta đến Thiên Phật Câu làm gì! Lần này thì hay rồi, cũng góp cả cái mạng nhỏ của mình vào luôn."

Trong lòng ông chủ Hầu vô cùng sợ hãi, cảm thấy cái chết đã tới gần.

Ông ta cảm thấy, cho dù như thế nào thì trước khi chết cũng phải thấy rõ những thứ đó trông ra sao, cũng nên biết mình bị thứ gì giết chết, nếu không đến Diêm Vương Điện, phán quan hỏi ông ta chết như thế nào, ông ta biết trả lời làm sao? Cũng không thể nói tôi không biết đi.

Thế là, ông chủ Hầu liền lấy điện thoại ra, mở đèn pin chiếu ra sau lưng.

A!

Ông chủ Hầu không khỏi hít một hơi lạnh.

Chỉ thấy trên mặt đất trước đó không xa có mấy thứ giống người mà không phải người, giống sâu mà không phải sâu đang nằm sấp, đang nhúc nhích trên mặt đất, để lại một quỹ tích ướt nhẹp sau lưng.

Mà xa hơn còn có rất nhiều thi quỷ đang bò tới.

Bàn tay cầm điện thoại của ông chủ Hầu không ngừng run rẩy. Đây là thời khắc kinh khủng nhất mà ông ta từng trải qua trong cuộc đời, còn khủng bố hơn bất cứ cơn ác mộng nào trước kia.

Bạch Phương Hưng hô lớn: "Tiêu tông sư, để tôi giải quyết u linh trước mặt, ông phụ trách thi quỷ phía sau!"

Tiêu Minh Hạc nói: "Được!"

Tiêu Minh Hạc đưa tay kéo ông chủ Hầu ra phía sau mình, vung tay thành đao, chân khí thành lưỡi đao, bổ ra một chưởng, vèo một tiếng, đao khí cắt mấy con thi quỷ cách đó vài mét thành hai nửa.

Nhưng ông chủ Hầu nhìn thấy rất rõ ràng, vật kia tuy đã bị chia làm hai nửa, nhưng lại không hề chết mà vẫn còn đang ngọ nguậy trên mặt đất.

Tiêu Minh Hạc lại đánh ra một chưởng nữa, chưởng lực hùng hậu giống như thuỷ triều dũng mãnh lao tới, đánh bay thi trùng đã bị chém thành hai khúc ra ngoài.

Rầm rầm hai tiếng, thi trùng đập vào tường.

Nếu là người sống, bị trúng một chưởng như thế sẽ bị đập thành thịt nát tại chỗ, nhưng thi trùng lại không nát, trượt xuống dọc theo vách tường, lại nhúc nhích trên mặt đất.

"Đờ mờ!"

Đường đường là Tông Sư cũng không nhịn được mà chửi bậy.

Những vật này vốn đã chết, căn bản là không thể giết chết được nữa!

Lúc Tiêu Minh Hạc ra tay lần nữa, đã không còn nghĩ đến việc giữ lại chân khí nữa, ông ta liên tung vung tay, chân khí như đao, đao trong đao, đánh một con thi quỷ lại đến gần thành nhão nhoẹt, chỉ còn lại một bãi thịt nhão trên đất, cuối cùng mới bất động.

Ông chủ Hầu nhìn mà muốn nôn mửa, ngay cả chính Tiêu Minh Hạc cũng thấy trong dạ dày ứa ra nước chua.

Mà Bạch Phương Hưng ở một bên khác cũng không nhàn rỗi, kiếm gỗ đào bay ra, kiếm khí như hồng, một kiếm tiêu diệt một u hồn bay tới.

Nhưng một kiếm này dường như đã thu hút sự chú ý của đám u hồn trong bóng tối phía trước, đột nhiên, cũng không biết có bao nhiêu u hồn lao qua, chỉ thấy một màu trắng xóa.


Oán khí ập đến như thủy triều.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK