Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liễu Kim Sinh cười ha hả đáp: "Hahaha, sư phụ? Bà biết bà ta là loại người gì không? Bà sẽ không quên ban đầu là ai bảo bà đến nhà họ Liễu trộm đồ chứ? Là ai nói cho bà nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm?"

Chị Mai sững sờ, hồi tưởng lại chuyện cũ, hình như đúng là sư phụ nói cho bà ta nhà họ Liễu có Thất Trọng Bảo Hàm, còn nói không ai trộm được, nên mới dẫn tới tính hiếu thắng của bà ta.

"Ông có ý gì?"

"Trước bà, Nam Hải Đường sớm đã từng đến nhà họ Liễu ăn trộm Thất Trọng Bảo Hàm, chỉ có điều đều bị tôi bắt tại trận. Về sau, tất cả mọi chuyện đều có phần của bà ta. Bà nói tôi là súc sinh, vậy người sư phụ kia của bà càng không bằng cầm thú! Bà ta không những là kẻ trộm, còn giết người như ngóe. Nữ đệ tử dưới tay bà ta ai ai cũng xinh đẹp như hoa, nhưng tất cả đều là công cụ thực hiện mà bà ta nuôi, nếu không đưa cho quan lại quyền quý thì cũng tiễn vào mộ phần. Lúc bà ta với tôi thông đồng với nhau, bà còn chưa bước vào cổng lớn nhà họ Liễu đâu, cũng là bà ta giới thiệu bà cho tôi".

"Ông nói láo!", chị Mai không hề tin.

"Tôi biết bà không tin, nhưng bà là người thông minh, thử cố gắng nhớ lại xem, bà sẽ biết điều tôi nói không phải giả", Liễu Kim Sinh nhìn chị Mai, nói tiếp: "Chẳng qua, nói đi cũng phải nói lại, bàn về kỹ thuật trộm cắp, bà ta quả thực là hạng nhất vào thời điểm đó, tôi chưa từng thấy có kẻ trộm nào giỏi hơn bà ta. Nói cho bà vậy, Hỏa Long Châu cũng do bà ta trộm được".

Chị Mai nhíu mày.

Liễu Kim Sinh cười lạnh: "Đảo Cửu Long là nơi nào chứ, bà cũng không nghĩ kỹ lại đi. Lần bà trộm Mỹ Nhân châu, nếu không phải tôi dẫn cao thủ đảo Cửu Long đi, bà nào có trộm được trôi chảy như vậy? Mà khi hai chúng ta hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của đảo Cửu Long, lúc này mới giúp Nam Hải Đường thuận lợi lấy được Hỏa Long Châu".

"Nói bậy, tại sao sư phụ phải giúp ông?"

"Bởi vì người kia muốn có được long hồn", Liễu Kim Sinh đáp: "Hẳn bà cũng biết, trong bí thuật của Lan Môn có một môn "mị thuật", chính bà cũng từng luyện qua. Nhưng chỉ sợ bà không biết rằng, mị thuật chỉ là công phu tầng cạn, trong bí thuật Lan Môn, luyện mị thuật đến cảnh giới tối cao được gọi là "Nhiếp Hồn Thuật". Học xong Nhiếp Hồn Thuật có thể thu hút cả hồn phách người khác, cũng có thể ngự thú khống hồn".

"Nhà họ Liễu có long hồn, mà Lan Môn có Nhiếp Hồn Thuật, đây chính là cơ sở hợp tác giữa tôi với sư phụ Nam Hải Đường của bà".

Nghe đến đó, khuôn mặt Nhất Chi Mai chật vật rơi lệ. Sư phụ bà ta kính yêu nhất lại là người khởi xướng tất cả.

"Các người đã hợp tác, tại sao còn muốn giết bà ta?", Nhất Chi Mai hỏi lại.

"Tham! Bà ta quá tham lam!", Liễu Kim Sinh lớn tiếng nói: "Nếu không phải Nhiếp Hồn Quyết Lan Môn chỉ có nữ mới học được, tôi cần gì phải hợp tác với bà ta? Vốn đã thảo luận xong xuôi, đợi tôi mượn Hỏa Long Châu cân bằng khí Thái Âm rồi đột phá Tiên Thiên xong, tôi sẽ đưa Hỏa Long Châu cho bà ta. Nhưng lòng tham bà ta không đáy, thừa dịp tôi tham gia đại hội võ lâm tại Tiền Đường, bà ta đến nhà họ Liễu trộm đi Thất Trọng Bảo Hàm, còn định tới cổ trại thả Xích Giao ra. May mắn trước khi đi tôi đã chuẩn bị sẵn, thả ra Bảo Hàm giả, nếu không thì sẽ gây ra họa lớn. Nếu Xích Giao bị bà ta thả ra, một khi mất khống chế, thành phố Dũng sẽ xảy ra sinh linh đồ thán! Liễu Kim Sinh tôi trở thành tội nhân thiên cổ!"

Liễu Kim Sinh nói mà lòng đầy căm phẫn, như thể Nam Hải Đường làm ra chuyện tội ác tày trời không có tính người, mà ông ta là anh hùng cứu vớt dân chúng thành phố Dũng.

"A Mai, quay trở về bên cạnh tôi đi. Mặc dù tôi từng lừa bà, nhưng tình cảm của tôi đối với bà là thật. Nếu không phải có tôi che chở, bà cũng không thể yên ổn sống tại thành phố Hoà đến hiện tại. A Mai, trở về, chỉ cần bà ở bên cạnh tôi, sau này bà không cần sợ gì cả. Tôi là người đứng đầu võ đạo Hoa Hạ, bà chính là đệ nhất phu nhân!"

"Phì!", Nhất Chi Mai mắng mỏ: "Thật không ngờ ông chẳng những ích kỷ mà còn không biết xấu hổ như vậy! Nhìn ông nhiều thêm một lần, tôi lại buồn nôn một lần!"

"Tôi sớm đã bảo da mặt ông ta dày nhất thiên hạ rồi", Lý Dục Thần nói.

Liễu Kim Sinh cười lạnh: "A Mai, chẳng lẽ bà trâu già gặm cỏ non, thích tên họ Lý này đấy chứ? Bà đừng quên, anh ta đã đính hôn. Bà vừa lòng người ta, nhưng người ta chưa chắc đã vừa lòng bà đâu".

Nhất Chi Mai tức giận không mắng nên lời. Bà ta siết chặt nắm đấm, toàn thân run rẩy, nước mắt trong mắt sớm đã bị lửa giận hong khô, chỉ còn lại tia máu màu đỏ.

Nhìn dáng vẻ tức giận của bà ta, Liễu Kim Sinh đắc ý nở nụ cười.

Lý Dục Thần nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng chị Mai, an ủi: "Chị Mai, đừng nghe ông ta nói bậy. Ông ta đùn đẩy trách nhiệm cho một người chết, sư phụ bà chưa chắc là người như ông ta nói".

Chị Mai nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt nhiều chút ấm áp, thấp giọng nói: "Dục Thần, giúp tôi giết ông ta!"

Lý Dục Thần đáp: "Được".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK