Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi xác nhận thân phận, cũng không có ai nói nhiều, Phùng Thiên Minh và Lý Dục Thần liền leo lên xe nhà họ Thẩm.

Thành phố Cô không lớn nhưng rất đẹp, được mệnh danh là một viên minh châu bờ phía nam của hồ Chấn Trạch.

Chiếc xe lái qua nội thành thành phố Cô, đến khách sạn Nguyệt Lượng bên cạnh hồ Chấn Trạch.

Đây là một khách sạn bảy sao, được xây dựng theo lối kiến trúc mang đậm chất thành phố Cô, bởi vì rất giống mặt trăng mà được đặt tên như vậy.

Khách sạn này cũng là sản nghiệp của nhà họ Thẩm.

Lúc Phùng Thiên Minh đến, ông hai của nhà họ Thẩm - Thẩm Bỉnh Nguyên đã đứng sẵn ở cửa chính nghênh đón rồi.

"Ông hai Phùng!", Thẩm Bỉnh Nguyên sải bước, chào hỏi từ xa.

"Ông Thẩm!", Phùng Thiên Minh cũng bước nhanh về phía trước, bắt tay với Thẩm Bỉnh Nguyên.

Lý Dục Thần đi sau lưng Phùng Thiên Minh.

Phía sau Thẩm Bỉnh Nguyên cũng có một người đi theo.

Mà Lý Dục Thần cũng biết người này, chính là Thẩm Minh Xuân vừa mới đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm.

Hai người nói chuyện xong, Thẩm Bỉnh Nguyên vẫy tay một cái, chỉ vào người phía sau ông ta, nói: "Ông hai Phùng, giới thiệu cho ông một vãn bối, cháu tôi, Thẩm Minh Xuân".

Thẩm Minh Xuân tiến lên mấy bước, vươn tay ra gọi một tiếng: "Chào chú Minh!"

"Ồ, đây không phải cậu Thẩm sao, tôi biết, tôi biết! Con rể của ông cụ nhà họ Lâm, làm sao tôi có thể không biết được chứ!"

Phùng Thiên Minh không bắt tay, ông ta là nửa người giang hồ, coi trọng đạo nghĩa, vô cùng coi thường hành vi công khai tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lâm lúc bọn họ gặp nguy nan của Thẩm Minh Xuân.

Đương nhiên, ông ta không bắt tay với Thẩm Minh Xuân cũng là tôn trọng Lý Dục Thần.

Thẩm Minh Xuân có chút xấu hổ, rút tay lại.

Nhưng mà ông ta cũng không nhìn thấy Lý Dục Thần, bởi vì Lý Dục Thần đứng sau lưng Phùng Thiên Minh nên ông ta nghĩ anh chỉ là vệ sĩ.

Mà người có thân phận như ông ta thì không thể để mắt đến một tên vệ sĩ được.

Thẩm Bỉnh Nguyên có chút không vui, nhưng mà ông ta cũng không thể hiện ra mặt, chỉ cười haha một tiếng nói: "Minh Xuân vốn đến thành phố Hòa để làm vài việc kinh doanh, gần đây bị một chút phong ba tác động nên mới tạm thời trở về, giúp tôi quản lý việc vặt. Hôm nay bảo nó đến đây mở mang tầm mắt một chút, ông hai Phùng phải quan tâm nhiều hơn đấy nhé!"

"Đơn giản, đơn giản. Tôi cũng có một người bạn trẻ tuổi muốn giới thiệu cho ông".

Phùng Thiên Minh vừa nói vừa nghiêng người để lộ Lý Dục Thần.

"Đây là Lý Dục Thần, cậu Lý".

Lúc này Thẩm Minh Xuân mới trông thấy Lý Dục Thần.

Ông ta giật mình, có chút lúng túng chỉ vào Lý Dục Thần nói: "Cậu! Cậu tới nơi này làm gì?"

Lý Dục Thần lại không để ý đến ông ta.

Anh không chỉ trích ông ta vứt bỏ vợ và nhà mẹ vợ lúc nguy hiểm, ngược lại việc này rất phù hợp với nhân tính của ông ta, dù sao ông ta họ Thẩm chứ không phải họ Lâm.

Nhưng việc ông ta tỏ ra không có chút trách nhiệm nào lại chẳng hề có tí tình nghĩa gì.

Loại người này không đáng để Lý Dục Thần kết giao, thậm chí cũng không đáng để anh phỉ nhổ. Cho dù nhìn ông ta một cái cũng là lãng phí tình cảm.

"Chào ông Thẩm", Lý Dục Thần vươn tay ra.

Thẩm Bỉnh Nguyên cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới Phùng Thiên Minh không dẫn theo vệ sĩ của mình, mà lại dẫn theo Lý Dục Thần tới.

Đương nhiên ông ta cũng từng nghe nói về Lý Dục Thần, chỉ là lúc Thẩm Minh Xuân báo cáo về chuyện của nhà họ Lâm không hề nhắc đến người này.

Ở trong mắt Thẩm Minh Xuân, đây là một ngôi sao chổi, tất cả tai họa của nhà họ Lâm đều bắt đầu từ sau khi Lý Dục Thần xuất hiện.

Nhưng Thẩm Bỉnh Nguyên là người trên giang hồ, hay gặp sóng gió, ông ta biết việc tòa nhà sụp đổ tuyệt đối không phải đột nhiên, nhất định là đã sớm có khe hở không có cách nào lấp đầy.

Một gia tộc lớn như nhà họ Lâm không có khả năng bởi vì sự xuất hiện của một người có bát tự tương khắc mà lập tức suy tàn được.

Hơn nữa dựa theo tin tức, Thẩm Bỉnh Nguyên có một cảm giác Lý Dục Thần này không chỉ không phải là khắc tinh của nhà họ Lâm, ngược lại có thể là cứu tinh của họ.

Ví dụ như ông ta đã từng nghe nói người này rất giỏi y thuật, đã cứu mạng ông cụ Lâm; người này cũng đánh nhau rất giỏi, giết bố con Lâm Lai Phong và vợ chồng Viên Quốc Thành.

Những điều này đều đã được chứng minh từ Thẩm Minh Xuân.

Đáng tiếc là Thẩm Minh Xuân cũng không tận mắt nhìn thấy mà chỉ nghe đồn thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK