Na Nhữ Bình chửi ầm lên: "Mấy người... đám người hèn nhát này! Vào thời khắc nhà họ Na sinh tử tồn vong, sao mấy người có thể quỳ xuống xin tha được? Cốt khí hoàng gia của mấy người đâu?"
"Nhữ Bình thiếu gia, không phải chúng tôi yếu ớt, thực sự là sư phụ mà anh mời tới không được!"
"Lại nói, Nhữ An thiếu gia cũng là họ Na, cũng là con cháu nhà họ Na, để anh ta lên làm gia chủ cũng không có gì không ổn".
"Đúng đấy, Nhữ An thiếu gia có bản lĩnh lớn, có anh ta dẫn dắt chúng ta, nhà họ Na nhất định sẽ có thể nâng cao một bước".
Những người này anh một lời tôi một câu, bắt đầu nịnh nọt Na Nhữ An.
Na Nhữ An đứng ở nơi đó, cười hì hì nhìn tất cả, có vẻ rất hưởng thụ. Chỉ là lúc chuyển ánh mắt lên trên người những người khác liền lộ ra sát khí.
Sát khí này khiến mấy người kia lập tức cúi đầu, có mấy người trong lòng dao động, cuối cùng cũng quỳ xuống.
"Mấy người...", Na Nhữ Bình giận dữ đến mức không nói ra lời.
Na Hy Nghiêu ngửa mặt lên trời thở dài, nói với Na Nhữ Bình: "Bình Nhi, chấp nhận đi".
Lại chuyển hướng sang Na Nhữ An: "Nhữ An, vị trí gia chủ này, tôi tặng cho cậu, chỉ cầu xin cậu hãy bỏ qua cho Bình Nhi và các tộc nhân".
"Bố!", Na Nhữ Bình lớn tiếng nói: "Không cần cầu xin anh ta! Tên bại hoại này! Con thà chết cũng tuyệt đối không cần sự thương xót của anh ta!"
Na Nhữ An cười lạnh nói: "Nếu đã như vậy, vậy tôi sẽ đưa anh đi gặp Diêm Vương trước".
Na Nhữ Bình đứng ở nơi đó, trợn mắt nhìn anh ta, không hề lùi bước.
Tác Lãng Lạt Ma bỗng nhiên vươn tay ra kéo mạnh Na Nhữ Bình.
Chỉ thấy dưới chân Na Nhữ Bình chợt lóe lên một cái bóng đen. Mà giày của Na Nhữ Bình đã hóa thành màu xám.
Na Nhữ An cười nói: "Hòa thượng, bản thân ông còn không tự gánh nổi, còn muốn bảo vệ anh ta? Vô dụng thôi, cái bóng của anh ta đã nối liền với Hoàng Tuyền, anh ta không trốn thoát được đâu, ai có thể trốn được cái bóng của mình chứ!"
Mọi người giật mình nhìn thấy cái bóng của Na Nhữ Bình bò dậy từ dưới đất, bò về phía thân thể Na Nhữ Bình.
Mà chỗ nối liền với cái bóng dưới chân Na Nhữ Bình lại dâng lên một dòng nước đen.
Tác Lãng lấy một cái chuông từ trên người ra, rung lên leng keng mấy lần.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên, dòng nước đen dâng lên dưới chân Na Nhữ Bình liền bình tĩnh lại, cái bóng vừa mới bò lên trên người anh ta cũng rơi xuống.
Cái bóng vừa rơi xuống đất, Tác Lãng lại lấy phạt chiết la ra, còn được gọi là Kim Cương Hàng Ma Xử, đâm xuống đất một cái, cố định cái bóng tại chỗ.
Na Nhữ An hừ lạnh một tiếng: "Ha ha, xem như có chút đạo hạnh. Vậy cứ để dòng sông Địa Ngục đó đi, để tôi xem ông có thể cứu được mấy người!"
Vừa dứt lời, anh ta liền mở hai tay ra, giống như đang chuẩn bị ôm cái gì đó.
Gió lạnh chợt nổi lên, trong phòng đột nhiên lạnh xuống, mọi người như rơi vào hầm băng, run lẩy bẩy.
Dưới chân Na Nhữ An dâng lên một dòng suối màu đen, giống như Hoàng Tuyền Địa Ngục hiện lên vậy, cũng lấy anh ta làm trung tâm, tuôn ra bốn phía.
Dòng nước đen này mang theo tử khí nồng đậm, cho dù chưa nhìn thấy bao giờ, ai cũng biết không thể đụng vào thứ này.
Mà đám người nhà họ Na vừa rồi đã nhìn thấy có không ít vệ sĩ bị một thứ như nước đen dưới chân cuốn lấy, nửa người dưới liền nát.
Bây giờ dòng nước đen này lại liên tục không ngừng vọt tới như thủy triều.
Mọi người muốn chạy, nhưng không có một người nào có thể cử động được, bởi vì bọn họ phát hiện mình đã bị thứ gì đó cuốn lấy. Cúi đầu nhìn xuống, thứ cuốn lấy bọn họ đúng là cái bóng của mình.
Nhìn thấy dòng nước đen chảy tới, tử khí tràn ngập.
Tác Lãng rút Hàng Ma Xử đang cố định cái bóng của Na Nhữ Bình ra, gõ mạnh xuống mặt đất.
Trong nháy mắt Hàng Ma Xử đâm xuống mặt đất liền tạo ra một vòng gợn sóng, đẩy lùi tử khí.
Nhưng dòng nước đen vọt tới chỉ bị cản trở một chút, vẫn mãnh liệt ập đến.
Tác Lãng lấy vòng hạt Kim Cương Bồ Đề trên cổ xuống, hai tay kéo một phát, vòng cổ đứt gãy, một trăm linh tám hạt châu bồ đề rơi xuống đất lốp bốp.
Tiếp theo ông ta dứt khoát ngồi xếp bằng xuống, hai tay kết ấn, miệng tụng chú ngữ.
Mỗi một hạt bồ đề rơi xuống đất đều tỏa ra một đóa hoa sen.
Hoa sen nở rộ, hợp thành một cái đập màu trắng trên mặt đất, chặn dòng nước đen đang vọt tới.
Na Nhữ Bình vô cùng vui mừng, trong lòng thầm khen ngợi pháp thuật đặc sắc như thế.
Lại nghe Tác Lãng vội la lên: "Đi mau! Đưa mọi người rời đi! Tôi không kiên trì được bao lâu đâu, mau ra cổng gọi cứu binh!"
Nhưng bởi vì nói chuyện, khí tức của ông ta tiết ra, lập tức phun ra một ngụm máu.
Máu phun lên trên hoa sen, rơi xuống thành từng điểm đỏ tươi.