“Thuồng luồng là yêu, rồng là rồng, thuồng luồng có thể hóa rồng, nhưng giống như người thành tiên, phải trải qua các kiếp nạn, chỉ có sau khi độ kiếp, mới là chân long”.
“Nói như vậy, bây giờ canh giữ bí cảnh là một con chân long?”
Mộc đường chủ gật đầu, nói: “Theo như đại hộ pháp nói, tuy không phải là thiên long, cũng là chân long. Các ông nghĩ xem, đợi chúng ta hàng phục con rồng này, đừng nói tài phú và báu vật trong bí cảnh, chỉ dựa vào con rồng này, cũng đủ chúng ta uy phong rồi. Đại phái trung nguyên, trừ Côn Luân trong truyền thuyết, cho dù là Thục Sơn Thanh Thành Võ Đang, có phái nào có chân long canh núi? Đến lúc đó, ai còn dám coi thường phái Âm Sơn chúng ta? Chúng ta có thể quang minh chính đại hành tẩu giang hồ, không cần trốn chui trốn lủi nữa”.
Nói xong, Mộc đường chủ cười lớn ha ha.
Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng nghe mà cũng trong lòng sôi sục, nghĩ đến mình sắp được làm đệ tử nội môn, lập tức như vinh quang khắp người, ảo tưởng có một ngày, cưỡi rồng du hành thiên hạ, thì sẽ uy phong thế nào!
Trong lúc hai người đang ảo tưởng, bỗng nghe bên ngoài vang lên một giọng nói:
“Mấy người các ông, thật dám nghĩ. Xưng bá Tây Nam? Còn chân long canh núi? Ngay cả mấy viên hồi nguyên đan của tôi để lại cho bệnh nhân mà cũng nuốt mất, coi lời tôi là gì hả? Không cần mặt mũi nữa hả!”
“Ai đó?”, Mộc đường chủ quát hỏi.
Cửa phòng cót két mở ra.
Lý Dục Thần chậm rãi đi vào.
“Là cậu!”, Diệp Chính Hồng kinh ngạc: “Sao cậu lại đến đây?”
“Không ngờ tôi lại đến phải không?”
Lý Dục Thần như người không có chuyện gì, đi vào phòng tự nhiên, ngồi xuống chiếc ghế bên bàn trà khác ở giữa cách Mộc đường chủ.
“Người của đạo viện Vân Đài tin tưởng ông như vậy, Bạch Thạch chân nhân còn nói một đóng những lời tốt đẹp về nhà họ Diệp các người trước mặt tôi. Không ngờ, nhà họ Diệp đã sinh ra hai tên con cháu bất hiếu như các người, vô học bất tài, bỏ phí tổ nghiệp cũng thôi đi, còn muốn đoạn tử tuyệt tôn, đúng là cực kỳ bất hiếu!”
“Cậu nói cái gì?”, Diệp Hoàng tức giân nói: “Cậu trù ai đoạn tử tuyệt tôn hả?”
Lý Dục Thần cười nói: “Các người gia nhập phái Âm Sơn, chính là con đường chết, hai người chết rồi, chẳng phải nhà họ Diệp tuyệt hậu rồi sao?”
“Nói bậy!”, Diệp Hoàng nổi giận: “Có Mộc đường chủ ở đây, tên nhóc cậu muốn chết phải không?”
Mộc đường chủ lạnh lùng nhìn Lý Dục Thần: “Nhóc con, ai sai khiến cậu tới? Nói rõ ra, tôi thưởng cậu một các xác nguyên vẹn!”
Diệp Hoàng nói: “Mộc đường chủ, hà tất ông phải ra tay, giao tên nhóc này cho chúng tôi đi”.
Diệp Chính Hồng hiểu, bố đang nghĩ đến đan dược của tên nhóc này, còn ông ta cũng muốn có mấy cây châm thần kỳ đó. Nếu để Mộc đường chủ ra tay, bất luận trên người tên nhóc này có đồ tốt gì, cũng không đến lượt bọn họ.
Còn để họ ra tay, khống chế tên nhóc này, những đồ lột được ra, Mộc đường chủ cũng không tiện lấy đi toàn bộ, ít nhất cũng có thể để cho họ một nửa,
Vì vậy, Diệp Chính Hồng cũng nói: “Đúng thế, Mộc đường chủ, ông là đường chủ ngoại đường phái Âm Sơn, đối phó nhân vật nhỏ này, đâu cần ông đích thân ra tay, giao cho chúng tôi đi”.
Mộc đường chủ gật đầu nói: “Được, vậy giao cho các người đấy”.
Diệp Hoàng và Diệp Chính Hồng nháy mắt nhau.
Diệp Chính Hồng liền lao về phía Lý Dục Thần trước tiên.
Nhà họ Diệp bọn họ, mấy trăm năm trước chuyển đến trấn Lâm Hoang, đã truyền thừa nhiều đời, đương nhiên là có chút bản lĩnh. Nếu không có bản lĩnh hộ thân, thì không thể sống bên đầm hoang.
Diệp Chính Hồng động tác mạnh mẽ nhanh nhẹn, giống như linh miêu, lúc lao lên, trong tay đã có thêm một con dao găm.
Trên con dao lóe lên ánh sáng xanh, hiển nhiên là đã bôi kịch độc.
Trong mắt Diệp Chính Hồng lộ ra hung quang, dường như đã nhìn thấy lưỡi dao cắt da thịt, đối thủ phát độc bỏ mạng.
Nhưng đúng lúc mũi dao của ông ta sắp chạm đến cổ của đối phương, không biết làm sao, bỗng có một luồng sức mạnh kỳ lạ đẩy ông ta sang ngang.
Diệp Chính Hồng hoàn toàn không thể kiểm soát bản thân.
Với người bên cạnh thấy, ông ta đang lao về phía Lý Dục Thần, đột nhiên đổi hướng trong không trung.
Còn bên cạnh Lý Dục Thần, cách một chiếc bàn, chính là Mộc đường chủ.
Vậy là, con dao của Diệp Chính Hồng đâm về phía Mộc đường chủ.
“Muốn chết hả!”
Mộc đường chủ vừa kinh hãi vừa nổi giận, vội vung một chưởng, đánh chay Diệp Chính Hồng.
Cơ thể Diệp Chính Hồng bay đi, phập một tiếng đụng lên tường, lúc rơi xuống đất, con dao không cẩn thận rạch vào tay của mình.
Máu đen chảy ra.
“Bố ơi, cứu… con…”
Diệp Chính Hồng kêu thảm một tiếng, sắc mặt đen xì, dáng vẻ đó, còn thảm hơn mấy phần so với người bị rắn cắn đến khám buổi sáng.