Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cậu là ai? Dám đến nhà họ Na giương oai?"

Đã có người lên tiếng hỏi.

Bọn họ nơm nớp lo sợ ở trước mặt Na Nhữ An, không dám ho he một tiếng nào, nhưng đến nơi này lại lập tức hống hách hẳn lên.

Lý Dục Thần mỉm cười nhìn Na Nhữ Bình, nói: "Na thiếu gia, ra rồi à? Tác Lãng đại sư đâu?"

Na Nhữ Bình cau mày, muốn nói cái gì đó, nhưng lại không nói nên lời, cứ như vậy, đơn giản là kìm nén khó chịu hơn việc tiêu chảy không tìm thấy nhà vệ sinh.

Na Hy Nghiêu đã nhìn ra vấn đề, hỏi: "Nhữ Bình, chuyện gì xảy ra vậy?"

Na Nhữ Bình liền nói lại chuyện xảy ra ngoài cổng trước đó ra.

Bây giờ mọi người mới biết, người này chính là Lý Dục Thần - cậu Lý thanh danh vang dội gần đây.

Na Hy Nghiêu làm gia chủ, đương nhiên cũng biết.

Bốn gia tộc lớn ở thủ đô đã sớm mở họp thảo luận về việc Lý Dục Thần gây ra hỗn loạn ở phương nam.

Nhà họ Lý đã từng thế gia số một thủ đô, thực lực ở thời kỳ cường thịnh còn vượt xa bốn gia tộc lớn bây giờ.

Nhà họ Lý ngóc đầu trở lại, bốn gia tộc lớn đều không dám chủ quan, bởi vì một khi nhà họ Lý vùng lên, rất có thể sẽ có một nhà bị gạt ra khỏi bốn vị trí đầu.

Hơn nữa năm đó mọi người cạnh tranh, hoặc nhiều hoặc ít đều từng làm một số chuyện bỏ đá xuống giếng. Nhất là nhà họ Na, còn dựa vào việc nhà họ Lý biến mất mới dấn thân vào bốn vị trí đầu.

Làm sao Na Hy Nghiêu lại không kiêng kị Lý Dục Thần được?

Nhưng bây giờ, nhà họ Na đã đến thời khắc mấu chốt sinh tử tồn vong, cho dù hôm nay Lý Dục Thần đến vì lí do gì, cho dù anh có thể đối phó được với Na Nhữ An hay không, cho dù chỉ có một cơ hội, Na Hy Nghiêu làm gia chủ cũng sẽ không bỏ qua.

"Nhữ Bình, làm sao con không nói sớm, cậu Lý chính là cứu binh mà Tác Lãng đại sư nói!"

"Thế nhưng mà...", Na Nhữ Bình nhớ tới việc mình từng khoác lác: "Không được! Tuyệt đối không được!"

"Vì sao?"

"Con..."

Na Nhữ Bình bây giờ không thể nói ra được.

"Na thiếu gia, nếu anh còn không mở miệng, vị Lạt Ma sắp bên trong kia không chịu đựng nổi nữa rồi", Lý Dục Thần cười nói.

Na Hy Nghiêu gấp gáp: "Nhữ Bình con mau nói đi!"

"Con...", Na Nhữ Bình quyết tâm, nói: "Vừa rồi con nói sẽ tuyệt đối không đi ra cầu xin anh ta, nếu không sẽ... sẽ dập đầu nhận anh ta làm bố nuôi".

"Cái gì?"

Na Hy Nghiêu cũng ngây ngẩn cả người.

Trong lòng rất nhiều người nhà họ Na cũng vô cùng căm phẫn.

"Dập đầu nhận bố nuôi? Mơ tưởng!"

"Đúng vậy, dựa vào cái gì mà phải nhận người nhà họ Lý làm bố nuôi?"

"Bảo vệ đâu, mau đuổi người này ra ngoài cho tôi!"

Mọi người dường như đã quên mất một tăng một ma còn đang chiến đấu bên trong, thần chết vừa mới lướt qua bên người bọn họ.

Tôn nghiêm và vinh quang của gia tộc dường như đã trở nên quan trọng hơn, nếu như mất đi thì còn đáng sợ hơn cả mất mạng.

Mà quan trọng là bọn họ không tin tưởng người trẻ tuổi trước mắt này có thể cứu vớt nhà họ Na.

Cứu binh mà Tác Lãng đại sư nói tới nhất định không phải là anh.

Na Nhữ Bình hít sâu một hơi, thả lỏng gánh nặng, nói ra: "Được, tôi nói được thì làm được, chỉ cần anh có thể cứu vớt gia tộc, tôi sẽ nhận anh làm bố nuôi".

Vừa dứt lời liền muốn quỳ xuống.


Sau lưng trưởng giả có nhà họ Na đau đớn la hét: "Không thể! Nhữ Bình, nếu cậu quỳ xuống nhận một người khác họ làm bố, vậy sẽ mặt với liệt tổ liệt tông như thế nào đối?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK