Mặc dù sau Hóa Kình đỉnh phong chính là Tông Sư. Nhưng Tông Sư và Hóa Kình giống như một cái trên trời một cái dưới đất vậy.
Mà uy thế bộc phát ra trên người Viên Thọ Sơn lại khiến bọn họ cảm thấy ngạt thở. Đây không phải là thứ mà một võ giả Hóa Kình đỉnh phong nên có.
"Lão Viên là Tông Sư?"
"Đây là, Nam Giang chúng ta có tông sư thứ ba sao?"
"Hóa ra nhà họ Viên lại mạnh như vậy! Viên Thiên Lãng đã ở Hóa Kình đỉnh phong rất nhiều năm, không nghĩ tới lão Viên còn mạnh hơn con trai ông ta!"
Lúc đám người đang chấn động, mấy vị Tông Sư ở đây ngoại trừ Hà Trường Xuân ra thì những người khác cũng cảm thấy rất kinh ngạc.
Nhất là Liễu Kim Sinh.
Ông ta vô cùng chắc chắn Viên Thọ Sơn đã đến cảnh giới Tông Sư, mặc dù có thể là vừa mới đột phá, vẫn chưa ổn định, nhưng muốn đối phó với Liễu Chấn Võ chỉ là Hóa Kình đỉnh phong thì vẫn dư xài.
Đúng lúc này, Viên Thọ Sơn chuyển động. Ông ta vỗ ra một chưởng, khí thế hùng hồn như núi cao, chấn động như sấm rền.
"Tông Sư! Ông ta là Tông Sư!", có người hô lên.
Vừa rồi mọi người mới chỉ suy đoán dựa vào khí thế, chờ đến khi Viên Thọ Sơn ra tay, cuối cùng bọn họ đã có thể xác định ông ta chính là Tông Sư.
"Nam Giang có vị Tông Sư thứ ba!"
Mọi người vừa khiếp sợ, đồng thời cũng cảm thấy rất hưng phấn.
Xuất hiện vị Tông Sư thứ ba, đây là sự vinh quang của toàn bộ võ lâm Nam Giang.
Liễu Chấn Võ bị khí thế của Tông Sư đè ép, gần như không có khả năng phản kích, chỉ có thể lùi lại muốn tránh thoát một chưởng của Viên Thọ Sơn. Mà ý chỉ của ông ta đã mất, dù cho tránh thoát được một chưởng này, đối mặt với Tông Sư cũng chỉ có thể nhận thua.
Nhưng không ngờ được là Viên Thọ Sơn căn bản không cho Liễu Chấn Võ cơ hội, ông ta lấy tốc độ nhanh hơn lao lên, vẫn là một chưởng kia, chưởng lực chưa hết đã dán lên lồng ngực của Liễu Chấn Võ.
Bị chưởng lực của Tông Sư đánh trúng ngực, chỉ cần một chưởng này là đánh thật, Liễu Chấn Võ chắc chắn sẽ phải chết.
Liễu Kim Sinh nhướng mày lên, trong đôi mắt lộ ánh sáng lạnh lẽo. Nhưng lúc này ông ta không thể ra tay, bởi vì không hợp quy củ.
Bàn tay của Viên Thọ Sơn nhấn một cái lên lồng ngực Liễu Chấn Võ, Liễu Chấn Võ nhẹ nhàng bay lên giống như một cái lá cây, lại nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Đợi đến khi Liễu Chấn Võ bò dậy từ dưới đất, mọi người đều biết Viên Thọ Sơn đã nương tay.
Liễu Chấn Võ không bị thương, chỉ là sắc mặt cực kỳ khó coi. Ngay cả một chiêu của Viên Thọ Sơn còn không tiếp nổi, đã không cần đánh nữa.
Người có sắc mặt còn khó coi hơn Liễu Chấn Võ là Liễu Kim Sinh.
Đệ tử luận võ, nhưng người tranh tài lại là sư phụ. Đồ đệ thua, người mất mặt cũng là sư phụ.
Nhưng người ta có thể dạy dỗ ra được một Tông Sư, nhà họ Liễu ở đời ông ta trở đi lại không có một người thừa kế Tông Sư nào nữa. Ván này, ông ta thua, không thể không nhận.
"Chấn Võ, lui ra đi", Liễu Kim Sinh trầm giọng nói.
Liễu Chấn Võ nghiêm mặt chắp tay với Viên Thọ Sơn, cả người dính đầy bụi đất về chỗ ngồi.
Viên Thọ Sơn cũng chắp tay: "Cảm ơn đã nhường!"
Xung quanh bắt đầu hò reo, rất nhiều người đều kêu hay, đồng thời đứng lên chúc mừng.
"Chúc mừng lão Viên, chúc mừng Nam Giang chúng ta lại có thêm Tông Sư!"
Cũng có người nịnh hót Hà Trường Xuân: "Chúc mừng Hà Tông Sư đã dạy dỗ ra một đồ đệ tốt!"
Hà Trường Xuân cười nhạt một tiếng: "Tông Sư không có sư phụ, ông ta đã rời núi rồi".
Mọi người đều khâm phục trước khí thế của Hà Trường Xuân, nhao nhao giơ ngón tay cái lên.
Viên Thọ Sơn hăng hái nhận lấy lời chúc của mọi người.
Ngay cả mấy vị Tông Sư trên sân, bao gồm cả Liễu Kim Sinh cũng phải chúc mừng ông ta.
Ở đây chỉ có góc chỗ đám người Lý Dục Thần đang ngồi là không có ai đứng lên.
Có người liền chỉ vào bọn họ chất vấn: "Ê, mấy người làm sao vậy, Nam Giang lại có thêm một vị Tông Sư, đây là chuyện may mắn của võ lâm của Nam Giang, tại sao lại không chúc mừng?"