Anh ta nhìn về phía Trần Tiểu Lục, hi vọng Trần Tiểu Lục sẽ giúp anh ta giải thích vài câu.
Nhưng Trần Tiểu Lục lại quay sang an ủi Đình Đình: "Ôi trời chỉ đùa một chút thôi mà, sao lại nổi giận như thế? Cơm nước xong xuôi tôi sẽ dẫn cô đi mua túi xách".
Đình Đình lập tức vui vẻ trở lại, hắng giọng: "Như vậy còn tạm được".
Trần Tiểu Lục đưa tay véo một cái vào chỗ đầy đặn trên người cô ta: "Mua túi xách xong thì đi làm việc khác nha!"
"Anh xấu xa quá!", Đình Đình giống như không có xương, mềm mại tựa vào vai Trần Tiểu Lục, điệu đến chảy nước.
Trần Tiểu Lục cười haha, nói với Lý A Tứ: "A Tứ à, đã sớm bảo cậu đi làm việc với tôi rồi, làm bảo vệ làm gì, ngay cả phụ nữ cũng không thích cậu".
Lý A Tứ không nói gì. Anh ta cảm thấy làm bảo vệ rất tốt, không có gì mà phải mất mặt.
Nhưng trong lòng anh ta vẫn rất tức giận, nhất là khi nhìn thấy thái độ của Đình Đình đối với Trần Tiểu Lục.
"Tôi muốn đổi vị trí, tôi không muốn ngồi cạnh đồ nhà quê này đâu", Đình Đình chán ghét nói.
Trần Tiểu Lục nói: "Không thể nói như vậy, tôi và A Tứ là đồng hương, anh ta là nhà quê, vậy tôi cũng là nhà quê".
Đình Đình nói: "Lục gia sao có thể chứ, Lục gia là người làm ăn lớn, lái xe BWM. Anh ta chỉ là một tên bảo vệ, đạp xe đạp, anh ta làm sao có thể so sánh với Lục gia?"
Đình Đình đổi vị trí, vị trí bên cạnh Lý A Tứ liền trống.
Anh ta không thích kiểu phụ nữ như Đình Đình, thậm chí có chút chán ghét. Nhưng không biết vì sao mà lúc Đình Đình đổi vị trí, anh ta vẫn cảm thấy rất mất mát.
Một cái tát của Đình Đình không nặng lắm, nhưng trên mặt anh ta vẫn còn nóng bỏng, mãi mà không tiêu tan được.
Lý A Tứ cảm thấy lồng ngực mình như bị thứ gì đó ngăn chặn, bên trong có một luồng khí đang kìm nén, làm sao cũng không xả ra được.
Lúc ăn cơm, mọi người trò chuyện vui vẻ, chỉ có Lý A Tứ là trầm mặc.
Trần Tiểu Lục và Đình Đình liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng nhìn về phía Lý A Tứ, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh.
Lý A Tứ buồn bã uống rượu, rất nhanh đã có ba phần men say.
Anh ta đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tổng giám đốc Lạc đột nhiên đi tới, mời rượu anh ta, còn khoác vai anh ta nói: "Người anh em, không phải tôi nói anh, nhưng làm bảo vệ thì có tiền đồ gì? Làm bảo vệ, cả đời anh đều không lấy được vợ!"
Hai người cạn một chén rượu, tổng giám đốc Lạc còn nói: "Người anh em, nếu không anh đi theo tôi đi, tôi cam đoan sẽ để anh phát tài. Không tin anh đi hỏi mấy đồng hương của anh, đã có không ít người lấy lương của tôi về nhà cưới vợ rồi".
Lý A Tứ nói: "Thôi, tôi vẫn nên làm bảo vệ thì hơn".
Đình Đình ở phía đối diện khinh bỉ nhìn anh ta một cái, cười lạnh nói: "Không có tiền đồ".
Lý A Tứ nói: "Cậu Lý đã đồng ý với tôi, chỉ cần tôi làm tốt sẽ cho tôi nở mày nở mặt lấy được vợ".
Trần Tiểu Lục và Đình Đình liếc nhau, trên mặt lộ ra ý cười.
Tổng giám đốc Lạc nói: "Vậy hay là thế này đi, anh giới thiệu một mối làm ăn cho tôi, tôi sẽ trích phần trăm cao cho anh, thế nào?"
Lý A Tứ nói: "Tôi chỉ là bảo vệ, lấy đâu ra mối làm ăn?"
Tổng giám đốc Lạc nói: "Tôi nghe nói ông chủ của anh muốn sửa lại nhà, anh giới thiệu cho tôi làm, người ta là nhà giàu, sửa chữa một chút thôi cũng được mấy chục triệu, tôi trích phần trăm cao cho anh, chưa cần đến một năm anh đã có thể về quê xây biệt thự cưới vợ. Có rất nhiều đồng hương của anh đều đang làm việc cho tôi, đây cũng là gián tiếp giúp bọn họ".
Lý A Tứ có vẻ hơi do dự.
Anh ta nghe quản gia Hầu Thất Quý nói, căn nhà của họ Lý đã không có ở người hai mươi năm rồi, có rất nhiều chỗ cần tu sửa, cũng sẽ tốn rất nhiều tiền.
Lý A Tứ không quan tâm đến việc trích phần trăm lắm, nhưng nếu như có thể giúp đồng hương, anh ta cũng vui lòng.
Trần Tiểu Lục đưa mắt ra hiệu với Đình Đình.
Đình Đình liền đứng dậy, đi đến bên cạnh Lý A Tứ, rót cho Lý A Tứ một chén rượu, cúi người để sát vào bên tai Lý A Tứ, thổi một hơi nóng hổi, mềm mại nói:
"Tứ gia, tôi mời anh một chén, tổng giám đốc Lạc phóng khoáng như vậy, anh giúp anh ta nhận việc, có thể lấy được rất nhiều tiền. Đừng nói về nhà cưới vợ, cho dù bảo tôi gả cho anh cũng được!"
Bên tai Lý A Tứ vang lên tiếng cười như chuông bạc của Đình Đình, trong mũi ngửi được một mùi thơm còn dễ say lòng người hơn rượu, mà liếc mắt một cái lại nhìn thấy những bóng trắng như tuyết lắc lư…