Đám người nhà họ Na đều cảm thấy kỳ quái, trong lòng mọi người sinh ra hoài nghi, ánh mắt nhìn về phía Lý Dục Thần liền trở nên không có ý tốt, nghĩ thế nào cũng đều cảm giác trên mặt tên nhóc này viết hai chữ: Lừa đảo!
"Nhóc con, chuyện gì thế này? Muốn lừa đảo thì cũng phải giả bộ giống một chút chứ?"
"Tôi thấy cậu ta chỉ là một tên lừa đảo, chỉ muốn lấy lại nhà cũ nhà họ Lý về thôi".
"Thôi đi, muốn lấy là được sao? Chỉ như vậy ư, nghĩ chúng ta là đồ ngốc chắc!"
"Cậu ta mới là đồ ngốc đi, căn nhà nào cũng phải sang tên, còn nghĩ rằng giống trước đây, cầm được khế đất thì căn nhà sẽ thuộc về mình chắc".
"Chắc là một tên giả mạo rồi, nhà họ Lý đã biến mất nhiều năm, ở đâu ra con cháu nữa!"
Mấy người nói như thế, càng càng cảm thấy Lý Dục Thần là một tên lừa đảo.
Cộng thêm vệt đen kia cuối cùng cũng đã chậm rãi biến mất dưới ánh mặt trời, khí tức tử vong cũng tiêu tán trong hương thơm hoa cỏ.
Trong lòng mọi người không còn khủng hoảng, thậm chí đã quên mất Tác Lãng Lạt Ma đã cứu bọn họ từ trong tay ác ma vẫn còn ở bên trong sống chết không rõ.
Đối với phần lớn người mà nói, chỉ cần mình cách xa nguy hiểm, chỉ cần không xâm phạm đến lợi ích cá nhân của bọn họ, ai thèm quan tâm đến việc người làm gia chủ là ai đâu?
Về phần Tác Lãng Lạt Ma sống chết ra sao, có ai sẽ đặt ở trong lòng?
Phật từ bi hay là ác ma tà ác, mọi người thường không thể phân chia được rõ ràng, hoặc có thể nói là cũng không muốn lúc nào cũng phải phân chia rõ ràng.
Phù hộ tôi chính là từ bi, xâm hại tôi đương nhiên là ma.
Mà đa số thời điểm, làm người đứng xem, mọi người tình nguyện tỏ ra hồ đồ để vào thời điểm cần thiết đưa ra phán đoán và lựa chọn.
Lúc Tác Lãng Lạt Ma cứu mạng sống của bọn họ, đương nhiên là Phật.
Bây giờ sao... Dường như đã chẳng còn quan trọng.
Bây giờ bọn họ chỉ quan tâm đến việc Lý Dục Thần có phải lừa đảo hay không, có phải đang ngụy trang thành nhà họ Lý để lừa gạt tài sản nhà họ Na hay không.
Mặt khác, đối với mấy phú ông vẫn còn sống trong mộng hoàng gia huy hoàng ngày xưa mà nói, việc xấu trong nhà tuyệt đối không thể truyền ra ngoài.
Ngoại trừ bố con Na Hy Nghiêu vẫn còn ôm chút mong đợi với Lý Dục Thần.
Bởi vì bọn họ không có đường lui.
Những người khác có thể bỏ trốn, có thể rời khỏi nơi này, cũng có thể ở lại tỏ vẻ trung thành với Na Nhữ An, bọn họ lại không được.
Na Hy Nghiêu nhíu mày, nói: "Cậu Lý, không phải cậu đang nói đùa chứ?"
"Nói đùa cái gì? Tôi giống như đang nói đùa lắm sao?", Lý Dục Thần nói.
"Được rồi, mau bảo cậu ta cút đi, trong nhà đã ồn ào thế nào rồi, dù sao đây cũng là chuyện trong nhà, đừng để người bên ngoài chế giễu", có người nói.
Sau đó mọi người đều vô cùng kích động giận dữ, đều muốn đuổi Lý Dục Thần đi.
Anh đứng ở nơi đó, nhìn đám người này, lắc đầu với Na Hy Nghiêu, nói: "Đúng là làm khó cho gia chủ như ông, phải nuôi một đám ông lớn vô dụng như thế, vậy mà nhà họ Na vẫn còn có thể trở thành một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, đúng là kỳ tích!"
Lời này của anh lại như dẫn nổ thùng thuốc nổ.
Nhà họ Na lập tức sôi trào, ai nấy đều kêu la muốn đánh rụng răng anh, rút lưỡi của anh.
Cứ như anh còn khiến người ta cảm thấy ghê tởm hơn Na Nhữ An vậy.
Nay cả Na Hy Nghiêu cũng có chút tức giận.
Mặc dù ông ta làm gia chủ, biết rất rõ Lý Dục Thần nói đúng.
Đám người nhà họ Na đúng là đã quen sống trong nhung lụa rồi, cũng bởi vì liên quan đến vinh quang hoàng gia tiền triều nên đã chiếm rất nhiều tài nguyên không công. Bằng không, bốn gia tộc lớn thủ đô đúng là không đến lượt bọn họ.