Châu Na kinh ngạc, sao cô cả của nhà họ Lâm lại tự dưng chạy tới đây thế?
Mối quan hệ giữa nhà họ Lâm và nhà họ Phùng vô cùng khó nói.
Cả hai gia tộc đều là thế gia hàng đầu ở thành phố Hòa, hai nhà có hợp tác, cũng có cạnh tranh với nhau.
Chẳng lẽ chuyện hôm nay có liên quan đến nhà họ Lâm?
Nhưng từ xưa đến giờ nhà họ Lâm chỉ làm kinh doanh hợp pháp, còn ông hai Phùng thiên về thủ đoạn không chính đáng hơn, đáng lý phải không có qua lại mới
đúng.
Nghe nói cô cả nhà họ Lâm vẫn còn đi học, trước giờ cũng không can thiệp vào mảng kinh doanh.
Một cô nhóc chưa trải sự đời lại có thể giữ nguyên sắc mặt, không kiêu ngạo không tự ti trong trường hợp này.
Không hổ danh xuất thân từ gia đình danh giá.
Châu Na không thể không khâm phục cô cả Lâm này, thậm chí còn có chút hâm mộ.
Nhớ lại hồi ở độ tuổi này, chị ta vẫn còn đang sống cuộc sống khổ cực.
Nếu cũng có được xuất thân như thế, sao chị ta có thể chịu khổ nhiều vậy, từ đó phải đi đến bước đường ngày hôm nay.
Phùng Thiên Minh không nói gì, biểu cảm trên mặt rất khó lường, ông ta nhìn Lâm Mộng Đình chằm chằm như thể muốn nhìn thấu mục đích của cô.
Bỗng nhiên ông ta cười phá lên, nói: “Cô cả nhà họ Lâm đã tới đòi người, sao tôi lại không cho được cơ chứ, không nể mặt sư cũng phải nể mặt Phật mà, dù gì tôi cũng phải nể mặt ông cụ Lâm, ở thành phố Hòa có ai dám không nể mặt ông ấy đâu”.
Lâm Mộng Đình thở phào: “Cảm ơn chú Minh”.
“Có điều”, Phùng Thiên Minh đổi lời: “Tôi nể mặt nhà họ Lâm, thế cô cả Lâm đây có thể nể mặt Phùng Thiên Minh tôi lại hay không?”
Lâm Mộng Đình chưa có kinh nghiệm trong những tình huống này, bèn hỏi: “Ông cứ nói đi, chỉ cần là việc tôi có thể làm được”.
Phùng Thiên Minh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi.
“Tôi muốn đấu thầu dự án sửa chữa bến xe cũ ở phía nam thành phố, nhưng tôi biết bố cô cũng muốn đấu thầu. Tôi muốn hợp tác với nhà họ Lâm các cô, cả hai cùng nhau thực hiện dự án này”.
Lâm Mộng Đình trả lời: “Tôi chưa bao giờ nhúng tay vào việc kinh doanh của gia tộc, có lẽ ông nên đi trao đổi với bố tôi”.
Phùng Thiên Minh cười: “Nói vậy nghĩa là hôm nay cô Lâm không đại diện cho nhà họ Lâm tới đây đúng không?”
Lâm Mộng Đình lắc đầu: “Không phải”.
“Nếu cô không đại diện cho nhà họ Lâm, vậy thì tôi cũng không cần phải nể mặt cô”, chú Minh sầm mặt lại, lạnh lùng nói: “Dù bố cô có đến cũng phải gọi tôi một tiếng ông hai đấy. Cô không đại diện cho nhà họ Lâm mà lại tới chỗ tôi đòi người, cô nói xem tôi phải nể mặt cô kiểu gì đây?”
Lâm Mộng Đình không ngờ Phùng Thiên Minh sẽ nổi giận, hơn nữa còn từ chối thẳng thừng tại chỗ như vậy, nhưng cô vẫn không muốn từ bỏ.
“Chú Minh, hôm nay ông thả bạn tôi, ân tình này tôi sẽ ghi nhớ, sau này nhất định sẽ trả lại cho ông”.
Phùng Thiên Minh sửng sốt, không ngờ đến lúc này mà Lâm Mộng Đình vẫn có thể không kiêu ngạo không tự ti, không khỏi có đánh giá cao hơn về cô.
“Cô trả tôi bằng cách nào?”, Phùng Thiên Minh nheo mắt lại hỏi.
Lâm Mộng Đình không biết rằng nếu không nói ra điều kiện thực tế, Phùng Thiên Minh sẽ không chịu thả người.
Nhưng cô có thể đưa ra điều kiện gì thực tế chứ?
Cô nhíu mày, khẽ cắn môi.
Đúng lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên, nghe có vẻ cực kì chói tai trong phòng VIP yên tĩnh.
Lý Dục Thần lấy chiếc điện thoại Nokia đời cũ của mình ra từ trong túi, xem số người gọi đến.
Tuy đang có người chĩa súng vào anh nhưng anh vẫn ung dung không vội vã, nghe máy như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“A lô, em Lý à, anh là Tiền Khôn đây”.
Lý Dục Thần nhận ra là giọng của Tiền Khôn: “Anh cứ nói đi”.
“Em trai à, anh có chuyện cần nói cho chú biết”, giọng Tiền Khôn có vẻ rất hào hứng: “Anh đã điều tra rồi, nhà đầu tư hồ Linh Sơn là tập đoàn Hoa Châu của nhà họ Phùng, anh đã nói một tiếng với gia chủ nhà họ Phùng rồi, miếng đất ở phía tây đó sẽ không làm gì, tạm thời chú không cần dời mộ cho ông nội của chú đâu”.
“Cảm ơn anh nhé”.
Lý Dục Thần vốn đang rầu rĩ vì chuyện này, chỗ chôn cất bị động chạm là sự bất kính lớn nhất đối với người đã khuất.
Tiền Khôn đã giúp anh một ân nghĩa quá lớn, anh thực sự rất biết ơn ông ấy.
“Không cần cảm ơn anh đâu, anh cũng vì muốn tiện hơn khi đi câu cá thôi”, Tiền Khôn cười nói ở đầu dây bên kia.
Lý Dục Thần mỉm cười, biết Tiền Khôn cố tình nói vậy để giảm sức nặng của ân nghĩa này thôi. Nhưng Lý Dục Thần là người có ân phải trả, Tiền Khôn càng nói như thế, anh sẽ càng nhớ kĩ ân nghĩa này hơn.
“Anh uống thuốc chưa?”
“Uống rồi, lúc về anh đã đi mua thuốc theo đơn của chú rồi”.
“Vậy thì tốt rồi, anh nhớ uống thuốc đúng hạn, nửa tháng sau em sẽ đến châm cứu cho anh”.
“Được, cảm ơn em trai nhé”.
“Không có gì đâu”.
Khi đang định cúp máy, Lý Dục Thần chợt nhớ tới gì đó, bèn hỏi.
“Anh thân với người nhà họ Phùng lắm hả?”
“Cũng khá thân”.
“Có quen Phùng Thiên Minh không?”
“Có, sao vậy?”
“Ông ta cầm súng chĩa vào đầu em, em đang nghĩ có cần nể mặt anh mà tha cho ông ta một lần không”.
Câu nói này phát ra từ miệng anh nghe có vẻ vô cùng tự nhiên, nhưng người nghe đều tưởng mình nghe nhầm.
Ai tha cho ai?
Châu Na và Lâm Mộng Đình đều ngỡ ngàng nhìn anh.
“Phùng Thiên Minh có đang ở đó không?”, Tiền Khôn hỏi từ đầu dây bên kia.
“Có”.
“Em đưa điện thoại cho ông ta đi”.
Lý Dục Thần nhìn sang Phùng Thiên Minh, sau đó đưa điện thoại qua.
Người áo đen ở bên cạnh gí súng sát vào huyệt thái dương của Lý Dục Thần, chỉ cần anh tiến thêm một bước nữa, hắn ta sẽ bóp cò súng không chút do dự.
Phùng Thiên Minh ra hiệu cho hắn ta đừng manh động, nghi hoặc nhìn Lý Dục Thần, cuối cùng vẫn nhận lấy điện thoại.
“A lô…”, ông ta chợt ngẩn người, sau đó tỏ ra kinh ngạc: “Ông Khôn!”
Thái độ lập tức trở nên cung kính.
“Dạ… Vâng… Được ạ…”
Một lát sau, ông ta cúp máy, trả điện thoại cho Lý Dục Thần rồi cười bảo.
“Người anh em này, thật ngại quá, đây chỉ là hiểu lầm thôi”.
Ông ta giơ tay lên, cả đám cấp dưới đều thu súng về rồi lùi sang hai bên.
Phùng Thiên Minh lại quay sang Lâm Mộng Đình: “Để cô cả Lâm phải đích thân tới đòi người, tôi thực sự rất áy náy. Bây giờ của về chủ cũ, tiếp đón không được chu toàn, mong cô Lâm đừng trách nhé”.
Lâm Mộng Đình không biết vì sao thái độ của Phùng Thiên Minh lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, cô chỉ biết là chắc chắn có liên quan đến cuộc gọi vừa rồi của Lý Dục Thần.