Nếu mỗi điều này mà cũng không nhận ra thì anh ta cũng cũng xứng làm người thừa kế của nhà họ Sở.
Không thể lấy lòng, lại không có sức đối kháng. Bây giờ Sở Triết chỉ hy vọng có cái lỗ để anh ta chui xuống, để nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này.
Anh ta không muốn có câu lạc bộ này nữa, nơi này với anh ta mà nói là một nơi bắt đầu của cơn ác mộng và điềm xui.
Thấy dáng vẻ của Sở Triết, Sở Dao cũng không vui vẻ gì. Vốn là người nhà lại tranh chấp lẫn nhau?
Cô ta nhớ lại lúc nhỏ, nhớ lại những ngày tháng hai anh em vui vẻ bên nhau.
Nhưng cô ta biết ngày đó sẽ mãi mãi không trở lại nữa.
Cô ta không biết người khác sống thế nào, nhưng ở trong một gia tộc lớn như nhà họ Sở, đa số thời gian đều không do chính mình làm chủ.
Giống như khi Tào Thực viết ra bài thơ bảy bước nổi tiếng, ông ta lại không biết rằng cái kết của mình đã được ấn định.
Con người luôn đi đến sự hủy diệt trong những trận chiến và xung đột nội bộ.
Lý Dục Thần không hề cảm động trước tấm lòng của Sở Dao, sau khi nói xong những gì cần nói, anh lập tức rời đi.
Nhưng Lâm Mộng Đình lại nắm lấy tay Sở Dao, nói: "Sở tiểu thư, thật ngại quá, hôm nay đã làm phiền cô rồi, hôm khác sẽ mời cô tới nhà họ Lý uống trà".
Sở Dao hơi bất ngờ, cô Lý còn trẻ như vậy nhưng cách nói chuyện và hành xử lại vô cùng chu đáo, cử chỉ khi nói cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái như được tắm mình trong gió xuân.
"Được, cô Lý, tôi nhất định sẽ tới", Sở Dao nói.
Lâm Mộng Đình gật đầu, nói với Hầu Thất Quý đằng sau: "Lão Hầu, ông ở lại làm xong thủ tục mua xe đi, nhân tiện giúp Sở tiểu thư giải quyết hậu quả ở đây".
Hầu Thất Quý cung kính đồng ý: "Vâng thưa cô".
Lâm Mộng Đình bước nhanh để đuổi kịp Lý Dục Thần.
Con cháu hào môn của nửa thủ đô nhìn theo bóng lưng bọn họ rời đi.
Ra khỏi đại lý xe, Lý Dục Thần cười nói: "Lão Hầu nghiện làm đạo diễn, sao em lại để ông ấy ở lại? Anh còn đang muốn giết ông ta đấy!"
Lâm Mộng Đình mím môi bất mãn: "Hiếm lắm anh mới ra ngoài ăn tối với em, còn dẫn theo cả lão Hầu nữa ư?"
Lý Dục Thần cười haha: "Được, vậy hôm nay chúng ta sẽ chìm đắm trong thế giới hai người nhé. Em nói xem nên đi ăn ở đâu?"
Lâm Mộng Đình suy nghĩ một chút rồi nói: "Nghe nói Quỹ Nhai rất nổi tiếng, chúng ta tới đó đi".
...
Lý A Tứ đạp xe đạp hơn một tiếng đồng hồ để tới Quỹ Nhai.
Đồng hương của anh ta là Tiểu Lục, không phải họ Lý mà là họ Trần. Trần Tiểu Lục và Lý A Tứ là bạn cùng trường tiểu học, nhưng không cùng lớp.
Lúc còn đi học, Trần Tiểu Lục là một tên đầu gấu, ở trường rất hay đánh nhau, trốn học cũng là chuyện như cơm bữa, thành tích lại càng đội sổ.
Lý A Tứ là một người thành thật, vốn dĩ hai người không có giao du gì với nhau, nhưng thành tích Lý A Tứ cũng không được tốt, cũng là đội sổ, thường xuyên bị thầy giáo gọi tới văn phòng dạy dỗ cùng với Trần Tiểu Lục.
Qua lại thường xuyên, thành ra hai người quen biết nhau và trở thành "bạn bè".
Lúc tốt nghiệp sơ trung, Trần Tiểu Lục nói muốn ra ngoài lang bạt, còn cố tình mời Lý A Tứ về nhà anh ta uống rượu, nói rằng sau khi phát đạt nhất định sẽ dẫn Lý A Tứ ra ngoài.
Trần Tiểu Lục vừa đi đã bặt vô âm tín, Lý A Tứ chưa kịp đợi Trần Tiểu Lục đã theo đội ngũ làm công lên thành phố. Anh ta từng dọn gạch ở công trường, làm diễn viên quần chúng trên phim ảnh, cũng đã từng đóng thế thân, nhưng đều không ổn định, mãi sau này lại làm bảo vệ.
Sau khi làm bảo vệ cho nhà đó, đồng hương ở thủ đô của anh ta lại nhiều lên. Trước đây, đồng hương sẽ không tìm đến anh ta, sau khi làm bảo vệ cho nhà đó, lần nào bọn họ cũng tìm đến anh ta.
Anh ta đã gặp lại Trần Tiểu Lục trong buổi họp mặt của các đồng hương.
Đã ăn cơm với Trần Tiểu Lục vài lần rồi nhưng Lý A Tứ vẫn không rõ Trần Tiểu Lục đang làm gì, chỉ biết lần nào anh ta ăn cơm cũng đều có phụ nữ ăn cùng, mỗi lần lại là một cô khác nhau, nhưng lần nào cũng có một điểm chung, đó là các cô gái đều gọi anh ta là Lục gia, còn những người đàn ông lại đều gọi anh ta là sếp Trần.
Lý A Tứ không quá quan tâm đến việc Trần Tiểu Lục làm gì, cho nên cũng không hỏi nhiều. Lời hứa hẹn năm đã đó đã sớm tiêu tán theo thời gian, giống như những lời nói khi say và bia bọt uống xong tất cả đều chui xuống bồn cầu, cảm giác say rượu vẫn còn đó, nhưng không thể nào vớt nó ra khỏi bồn cầu được.