"Nhà họ Lý, đó chính là gia tộc đứng đầu ở thủ đô trước đây!"
"Đứng đầu ở thủ đô? Tại sao tôi chưa từng nghe nói đến?"
"Vì cậu còn nhỏ, khi nhà họ Lý còn thịnh vượng, cậu còn chưa được sinh ra. Mà lúc cậu được sinh ra thì nhà họ Lý cũng đã biến mất rồi".
"Biến mất ư? Sao lại biến mất?"
"Không biết, dường như không có một ai biết. Chỉ là sau một đêm, nhà họ Lý đã không còn".
"Hả? Chỉ sau một đêm thôi ư?", cậu thanh niên kinh ngạc, anh ta không cách nào tưởng tượng nổi gia tộc lớn nhất thủ đô sao lại có thể biến mất chỉ sau một đêm như vậy?
Viên Thọ Sơn cũng đầy nghi ngờ khi nghe được hai chữ "nhà họ Lý".
Là nhà họ Lý đó sao? Không thể nào!
Nếu thật sự là nhà họ Lý đó, vậy thì tốt hơn hết là ông ta nên kết thân một phen. Dù sao đó đã từng là gia tộc đứng đầu, cho dù có suy tàn, cho dù chỉ còn lại một người duy nhất còn sống sót thì cũng không thể coi thường.
Nếu như hôm nay đã tổ chức một lễ đính hôn lớn như thế, vậy thì đây có thể là một sự trở lại mạnh mẽ.
Nhưng, liệu đó có thật là nhà họ Lý đó hay không?
Tất cả mọi người tò mò nhìn theo hướng Đinh Hương đang đi tới, đến mức tất cả đều quên mất chuyện về phù dâu, muốn nhìn một chút, rốt cuộc có phải là nhà họ Lý đó hay không? Hơn nữa, vị thiếu gia nhà họ Lý đó sẽ là một người như thế nào?
Đinh Hương bước chậm rãi dọc theo thảm đỏ.
Trong lòng cô ấy cũng rất kích động. Khi nghe nói về cậu Lý đến từ thủ đô, cô ấy gần như chắc chắn rằng điều mình mong đợi sẽ xảy ra.
Lâm Mộng Đình, nhà họ Lâm và tất cả những người quen biết Lý Dục Thần khác cũng giống như cô ấy, đều rất hồi hộp.
Lâm Mộng Đình cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy, trái tim cô như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi Đinh Hương đi đến mép sân khấu, gần bến tàu nơi neo thuyền, Lâm Mộng Đình đã khẩn trương đến mức sắp ngạt thở. Cô có chút không dám nhìn, sợ rằng mong đợi của mình sẽ trở thành vô vọng. Cô muốn nhắm mắt lại nhưng đôi mắt lại không chịu nghe lời, vẫn nhìn chằm chằm vào mặt hồ đang dập dờn những ngọn sóng biếc bên ngoài bến tàu.
Mọi người đều nghĩ rằng sẽ có một con thuyền đi đến từ mặt hồ, vị thiếu gia nhà họ Lý thần bí kia sẽ đứng ở đầu thuyền, sau đó bước lên thủy đình một cách phóng khoáng.
Tuy nhiên vấn đề là bến tàu trống trải, không có một chiếc thuyền nào cả.
Xa xa cũng không có chiếc thuyền nào đang di chuyển trên mặt hồ.
"Đây là có chuyện gì xảy ra vậy? Người đâu rồi ?"
"Đến một chiếc thuyền cũng không có, cậu Lý đó rốt cuộc đến từ chỗ nào, cũng không thể là bơi lội đến đây chứ?"
"Hừ, chỉ là ra vẻ ta đây mà thôi, muốn khiến chúng ta chờ đến sốt ruột. Tôi nghĩ nhà họ Lý này cũng chẳng có gì đặc biệt!"
Mặc dù có người phàn nàn, nhưng mọi người vẫn chăm chú nhìn về phía bến tàu trên mặt hồ.
"Ê, mọi người mau nhìn xem những đám mây trên trời kìa, đẹp quá đi!", có người hô nhỏ một tiếng.
Mọi người nhìn lên bầu trời.
Những đám mây màu tím trôi lơ lửng, không biết từ khi nào, chúng đã biến thành hình dạng của những bông hoa.
Những đám mây tím nở rộ trên bầu trời, từng bông từng bông, từng bụi từng bụi, từng mảnh từng mảnh… Chúng phản chiếu lên mặt hồ như đầy hồ hoa tử đinh hương đang nở rộ.
"Wow, đẹp quá đi!"
"Thảo nào phù dâu lại tên là Đinh Hương, cái này chắc là do ban tổ chức đã sắp xếp tốt từ trước rồi phải không?"
"Không thể nào? Ban tổ chức lợi hại đến mức có thể khống chế mây trên trời sao?"
"Nói không chừng là một loại công nghệ đen nào đó!"
...
Hoa tím phủ đầy trời, đầy hồ, mặt nước phản chiếu ra ánh sáng màu tím. Mây tím bay lên, tạo nên một khung cảnh yên bình, đẹp đẽ, làm trái tim mọi người ở đây cũng dịu lại, không khỏi cảm nhận được một vẻ đẹp vô biên.