Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vợ chồng Cao Tử Hạng thong thả bước đi trên thảm đỏ.

Viên Thọ Sơn tiến lên mấy bước để đón, cười nói: “Chủ tịch Cao, đã lâu không gặp! Cụ nhà vẫn khỏe chứ?”

Cao Tử Hạng hơi ngạc nhiên, ông ta không bước lại gần mà chỉ đứng chắp tay từ đằng xa: “Ông Viên cũng tới đấy à! Tôi đi bận công chuyện đã rồi sẽ tới ôn chuyện sau!”

Nói xong, ông ta tiếp tục đi theo thảm đỏ, tới một góc khác của thủy đình.

Gió trên mặt hồ thổi tới, sống lưng Viên Thọ Sơn ớn lạnh, ông ta cảm thấy lúng túng toàn thân từ đầu tới chân.

Mọi người xì xầm bàn tán.

“Có chuyện gì vậy?”

“Sao Cao Tử Hạng lại đi sang phía đối diện?”

“Không phải là ông ta cũng tới để chúc mừng đấy chứ?”

“Không thể nào, nhà họ Cao là gia đình số hai ở Tiền Đường, còn lợi hại hơn nhà họ Viên nhiều, sao bọn họ lại có quan hệ với nhà họ Lâm được?”

“Chắc là ông ta định tới thẳng đó chỉ trích hành vi vô liêm sỉ của nhà họ Lâm thôi, mọi người phải tin tưởng, nhà họ Cao có đủ thực lực để làm vậy”.

“Đúng vậy, nhà họ Cao có đủ thực lực để làm vậy, một khi nhà họ Cao ra tay thì liên minh tám gia tộc đối diện sẽ sụp đổ!”

“Chắc chắn rồi!”

...

Cao Tử Hạng khoác tay vợ đi thẳng tới chỗ Lý Dục Thần, chắp tay nói:

“Cậu Lý, chúc mừng, chúc mừng!”

Nói rồi, ông ta nhìn sang Lâm Mộng Đình đứng bên cạnh Lý Dục Thần: “Đây là cô Lâm phải không? Quả nhiên là đẹp đôi! Xin được chúc mừng hai người”.

Lâm Mộng Đình nhìn Lý Dục Thần một cái, tuy trong lòng thấy thắc mắc nhưng hơn hết vẫn là vui vẻ.

Cô biết tất cả đều là do Lý Dục Thần sắp xếp, mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch của anh.

Lần nào người chồng chưa cưới này cũng đều mang tới cho cô niềm vui bất ngờ.

Lúc này, đâu chỉ mình cô, ngoài Lý Dục Thần ra, tất cả mọi người đều chìm trong khiếp sợ.

Ngay cả Từ Thông cũng cảm thấy giật mình.

Tất cả thiếp mời đều do ông ta gửi đi theo ý của Lý Dục Thần nhưng ông ta không hề gửi thiếp mời cho nhà họ Cao và nhà họ Tiền.

Cho nên vừa rồi, khi thấy hai nhà họ Cao và họ Tiền định tới đối phó với bọn họ, ông ta cũng hơi lo lắng.

Thế nhưng, thật không ngờ, Cao Tử Hạng đến đây lại bỏ mặc Viên Thọ Sơn và đại diện của mấy trăm gia đình giàu có của Nam Giang, đi thẳng tới chúc mừng Lý Dục Thần.

Hơn nữa xem thái độ thì hẳn là Cao Tử Hạng rất thân thiết với Lý Dục Thần, giọng điệu cung kính không thua gì mình.

Tuy vậy, nghĩ kĩ lại thì Lý Dục Thần là người phi phàm nắm giữ sấm sét, nhà họ Cao cũng chỉ là gia đình giàu có bình thường như mình, nếu nghĩ vậy thì mọi chuyện đều dễ hiểu.

“Cụ Lâm à, bao nhiêu năm rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? Trông cụ vẫn mạnh giỏi như ngày nào!”, Cao Tử Hạng nói.

Lâm Thượng Nghĩa hết sức kích động, run rẩy nói: “Tôi chỉ là một ông già thôi, đâu còn mạnh giỏi gì nữa, bố ông vẫn khỏe chứ?”

“Khỏe! Khỏe ạ! Mới hôm bữa ông ấy còn nhắc tới cụ nữa đấy ạ!”, Cao Tử Hạng nói: “Vốn dĩ hôm nay ông ấy cũng muốn tới đây nhưng vướng một số công chuyện trong gia đình nên thực sự không đi nổi. Vừa khéo, vợ tôi phải tới trực tiếp cảm ơn cậu Lý đã cứu mạng nên tôi bèn dẫn vợ tôi tới đây”.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, ồ, hóa ra là Lý Dục Thần đã cứu mạng bà Cao, chẳng trách Cao Tử Hạng lại tới chúc mừng.

“Con rể nhà mình đúng là lợi hại!”, Nghiêm Tuệ Mẫn tựa vào người Lâm Thu Thanh, nói đầy tự hào.

Lâm Thu Thanh cười nói: “Thế ban đầu ai là người khăng khăng không chấp nhận cậu ta, còn định chi hai triệu để đuổi cậu ta đi?”

Nghiêm Tuệ Mẫn véo eo Lâm Thu Thanh một cái thật mạnh: “Đó chẳng phải là chuyện quá khứ cả rồi hay sao? Sau đó, chính tôi là người đầu tiên quét sân sạch sẽ, tự tay pha trà nhận con rể còn gì? Nếu không nhờ tôi thì các ông có thể giữ được trái tim của cậu ta không?”

Lâm Thu Thanh nói: “Người giữ được trái tim cậu ta là Mộng Đình, không phải bà!”

“Cũng không thể bỏ qua công lao của tôi được!”, Nghiêm Tuệ Mẫn lẩm bẩm.

Bà ta còn nói: “Giờ thì tốt rồi, không cần phải lo lắng nữa, nhà họ Cao đã đứng về phía chúng ta rồi thì nhà họ Viên còn có thể làm gì chúng ta được nữa?”

“Cũng không thể chủ quan được, vẫn còn nhà họ Tiền nữa mà!”, Lâm Thu Thanh lo lắng nói.

...


Viên Thọ Sơn bắt đầu thấy lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK