“Tôi bảo cô ấy trốn trong một bãi đỗ xe ở vùng ngoại ô phía bắc, nơi đó là nơi xử lý xe buôn lậu của câu lạc bộ bọn tôi, cách Yến Bắc Viên không xa, tôi chia sẻ vị trí cho cậu”.
Sở Dao chia sẻ vị trí.
Lý Dục Thần nhìn vị trí được chia sẻ trên điện thoại, bỗng nhiên cảm nhận được sự nguy hiểm.
Sở Chấn Thanh muốn giết Đới Đình chắc chắn là bởi vì cái chết của Sở Triết. Nếu ông ta có thể giận cá chém thớt lây sang Đới Đình, vậy thì đương nhiên cũng sẽ giận cá chém thớt lên đầu Lý Dục Thần.
Mặt khác, kỳ hạn ba ngày giao ước với Tiểu Trình chỉ còn lại một ngày cuối cùng, tối nay là cơ hội tốt nhất để giết anh.
Lý Dục Thần nở nụ cười, anh vốn định bảo ông chủ Vương đi đón Đới Đình, nhưng bây giờ anh quyết định đích thân đi một chuyến.
Lý Dục Thần tìm được bãi đỗ xe theo vị trí Sở Dao chia sẻ cho mình.
Bãi đỗ xe rất rộng, chia làm nhiều khu, phần lớn ô tô đỗ ở đây là đều xe báo hỏng, có mấy chỗ xe cứ xếp chồng chất lên nhau cao như nhà lầu cao tầng, bụi bặm phủ đầy trên xe, cho người ta cảm giác áp lực như ở vùng đất hoang sau tai họa.
Có một mảnh đất trống giữa vòng vây ô tô bị vứt đi, nhiều chiếc xe sang đỗ ở đó, tuy cũng phủ bụi nhưng không che giấu được sự hào nhoáng của chúng, so sánh với vương quốc kim loại bỏ hoang xung quanh quả thực là hai thế giới khác biệt.
Nơi này chính là nơi mà câu lạc bộ Dao Quang chuyên dùng để đỗ xe buôn lậu.
Trong góc bãi đỗ xe còn có mấy dãy nhà mái bằng.
Một bà lão đang cầm chổi quét tước ở mảnh đất trống trước dãy phòng ở.
Tiếng chổi ma sát loạt xoạt với mặt đất nghe có vẻ chói tai giữa vùng đất hoang lặng im của kim loại.
Lý Dục Thần đi đến căn phòng ở góc trong cùng của dãy nhà.
Thần thức của anh đã khóa chặt nơi đó, chắc hẳn Đới Đình đang ở trong căn phòng ấy.
Bà lão quét sân không nhường đường cho Lý Dục Thần, chổi quét xạo xoạc, bụi đất bay lên trước mặt anh, màu đất vàng chết chóc âm trầm dưới ánh mặt trời.
Lúc này Lý Dục Thần mới phát hiện bà lão nọ bị mù, hai hốc mắt tựa như bị trét một đống nước bùn đã khô, sợi tóc hoa râm rủ xuống không giấu được vết sẹo như những con rết bò lổm ngổm trên khuôn mặt, cơn gió thổi qua, sợi tóc bay lên, đám rết ấy như sống dậy.
Lý Dục Thần nhẹ nhàng vòng qua bà lão, không quấy rầy bà ta.
Đi vào trong nhà, Lý Dục Thần lập tức nhìn thấy Đới Đình.
Gian nhà rất đơn sơ, không khác những căn nhà lợp bằng tôn ở công trường là bao, bên trong nhà chỉ có một chiếc giường tầng.
Đới Đình bị trói vào đầu giường, cô ấy không mặc quần áo, làn da nhẵn bóng, dáng người thướt tha bị dây thừng trói lại càng thêm nở nang, quyến rũ.
Lý Dục Thần cau mày.
Đới Đình thấy anh đến thì đỏ mặt, cô ấy nói: “Cậu Lý, cậu đừng đến đây, mau đi đi, nơi này rất nguy hiểm!”
Lý Dục Thần không cảm thấy bất ngờ vì lời cảnh báo của cô ấy: “Tôi đã hứa với Sở Dao sẽ mang cô đi”.
Nói xong, anh đi đến chỗ Đới Đình.
Đới Đình vội nội: “Không được, có người muốn giết cậu!”
Lý Dục Thần cười: “Trên đời này có rất nhiều người muốn giết tôi, cô cảm thấy tôi sẽ sợ à?”
Anh đi đến trước mặt Đới Đình, vươn tay ra xé rách dây thừng trói cô ấy.
“Khoan đã!”, Đới Đình vội vàng ngăn cản: “Có bom trói trên người tôi, sợi dây này nối với quả bom, nếu dây đứt thì bom cũng sẽ phát nổ”.
Lý Dục Thần ngó ra sau lưng Đới Đình, quả nhiên có một quả bom ở trên lưng Đới Đình, bị trói chung với hai tay của cô ấy.
Anh không hiểu lắm về mấy món đồ hiện đại như thế này, nhưng dùng thức thần rà quét một lượt là anh đã biết được cách xử lý.
“Không sao, để tôi giúp cô tháo nó ra”.
Lý Dục Thần ngồi xổm xuống, chuẩn bị tháo bom trói trên người Đới Đình.
“Cô yên tâm, cho dù bom nổ thì cũng không làm tôi bị thương được, có tôi bảo vệ cô thì cô cũng sẽ không sao”.
Đới Đình nhìn Lý Dục Thần, phát hiện anh rất tập trung, ánh mắt anh trong sáng, không hề cất giấu ý định xấu xa nào cả.