"Thanh niên tốt, không tự cao tự đại, không tự ái hão, tuy rằng xuất thân thấp hèn cũng không sợ cường quyền, biết mình gặp nguy hiểm nhưng vẫn có thể đi theo con đường của mình. Đây mới chính là bản sắc anh hùng!"
"Cắt, bớt văn vẻ lại đi!", Lâm Thu Phượng lầm bầm, quay mặt đi với vẻ khinh thường.
Những người khác cũng không nói gì, giống như không có ai coi trọng lời nói của Tôn Quảng Phúc.
Chỉ có cô tư Lâm Nguyệt Nga là trầm mặt xuống, trừng mắt liếc nhìn Tôn Quảng Phúc.
Tôn Quảng Phúc khẽ thở dài cúi đầu.
Than ôi, người trẻ tuổi, hy vọng cậu có thể kiên trì trụ vững, không bị đè bẹp bởi những gánh nặng của cuộc sống.
Hồi đó tôi cũng giống như cậu, hăng hái chỉ điểm giang sơn, đề cao chữ nghĩa, xem đám nhà giàu như cặn bã.
Đáng tiếc giờ đây cũng chỉ có thể ngồi ở chỗ này, lời nói thậm chí còn không có trọng lượng.
Tôn Quảng Phúc nảy sinh một loại xúc động, muốn giống như Lý Dục Thần, đứng dậy và bước ra ngoài một cách thoải mái, bỏ lại những người phụ nữ ồn ào này, bao gồm cả vợ ông ta, ở lại phía sau.
Nhưng ông ta biết rằng mình không thể làm được điều đó.
Đọc sách hơn nửa đời người, cuối cùng vẫn bị cuộc sống dạy làm người.
Khổng thánh nhân cũng đấu không lại từ bản!
Lý Dục Thần không biết những người trong biệt thự này đang nghĩ gì, mà anh cũng không quan tâm.
Anh đi bộ dọc theo đường mòn trong hoa viên ở khu biệt thự.
Khu biệt thự sơn trang Bắc Khê rất lớn, dựa theo các hạng mục bất động sản bình thường thì một mảnh đất lớn như thế này có thể xây dựng ít nhất 100 biệt thự, hơn nữa đều là loại cao cấp.
Nhưng ở đây tổng cộng chỉ có 17 căn nhà, còn lại đều là không gian của cây xanh, hoa viên cùng đình nghỉ mát. Trông nó còn giống một lâm viên hơn là một khu biệt thự.
Lý Dục Thần ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Những đám mây đen nhàn nhạt vẫn còn ở đó khiến bầu trời có vẻ tối hơn một chút, nhưng mắt của người bình thường không thể nào phát hiện ra.
Muốn phá tan đám mây đen bao phủ này kỳ thật rất đơn giản.
Nhưng bây giờ Lý Dục Thần không có ý định phá nó.
Thứ nhất là bởi vì anh còn chưa biết kẻ thi pháp là ai, nếu như phá phép sẽ đả thảo kinh xà.
Thứ hai là bởi vì anh cảm thấy nội bộ Lâm gia có nhiều vấn đề, chịu chút đau khổ cũng là chuyện tốt.
Nếu như không phải muốn báo đáp ân tình của ông cụ Lâm thì anh cũng sẽ không quản những việc này.
Kẻ tạo mây đen bao phủ cùng với kẻ thi triển vu thuật "Thi Đinh Đầu Tiễn" hẳn là cùng một người.
Người này hẳn là vẫn còn ở trong nhà họ Triệu.
"Dục Thần..."
Lâm Mộng Đình đuổi theo anh ra ngoài.
Lý Dục Thần quay đầu lại: "Làm sao vậy, có chuyện gì sao?"
"Ừm, không có gì".
Khi hai người họ ở riêng với nhau, Lâm Mộng Đình phát hiện tim mình đập nhanh hơn một chút.
Cô bị làm sao vậy?
Chính cô cũng không hiểu được.
Lần đầu tiên cô gặp anh rõ ràng cô không có cảm giác gì.
Ngay cả sau khi anh tiễn cô về nhà, nửa đường anh hùng cứu mỹ nhân, thì cô cũng chỉ xem anh như ân nhân, xem anh như bạn bè.
Tại sao mọi thứ lại thay đổi khi cô biết anh chính là vị hôn phu mà ông nội chỉ định cho cô chứ?
Chẳng lẽ hôn ước kia lại có ma lực lớn như vậy, còn có thể thay đổi quan niệm của một con người?
Lâm Mộng Đình dường như hiểu, nhưng cũng dường như không hiểu.
“Tôi, tôi sợ anh không biết đường”, cô cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình.
Lý Dục Thần quả thực không biết đường.
"Vậy cô dẫn đường cho tôi đi".
“Được”, Lâm Mộng Đình cười nói.
Hai người chậm rãi đi cạnh nhau trong bóng râm.
"Kỳ thực anh cũng đừng quá để ý. Họ hàng của tôi đều là như vậy, có đôi khi nói những lời khó nghe nhưng không có ác ý”, Lâm Mộng Đình sợ Lý Dục Thần không vui nên cẩn thận giải thích.
“Tôi không để ý”, Lý Dục Thần nói.
"Thật sự không để ý sao?"
"Thật".
"Vậy...", Lâm Mộng Đình nghiêm túc nhìn Lý Dục Thần, hỏi: "Vậy anh để ý cái gì?"
“Tôi?”, Lý Dục Thần nghiêm túc nhìn Lâm Mộng Đình, nói: “Tôi để ý cô, chỉ cần cô khác với bọn họ là được".
Lâm Mộng Đình bật cười khúc khích.
"Tôi biết anh đang trêu tôi, thật ra anh chẳng để ý cái gì cả, nhưng tôi vẫn rất vui".
Hai người nhìn nhau cười, ngồi trên hòn non bộ ngắm hoàng hôn.
Bỗng nhiên lại có tiếng chuông từ đâu truyền đến khiến cho chim chóc giật mình.
Lâm Mộng Đình nói: "Cuộc họp gia đình sắp bắt đầu rồi, tôi phải đi".
Đúng lúc này, Lâm Thiền Minh đi tới.
“Cậu Lý”, Lâm Thiền Minh vẫn luôn giữ cách xưng hô như vậy: "Ông cụ mời cậu đến châm cứu cho mình".
"Không phải sắp có cuộc họp gia đình sao?"
Lý Dục Thần khó hiểu, thật ra ông cụ không có bệnh, hiện tại chỉ cần giữ được tính mạng, chờ phá được vu thuật thì sẽ không sao nữa. Mấy chuyện châm cứu uống thuốc thì tác dụng có hạn, chỉ làm cho người khác xem mà thôi.
Lâm Mộng Đình vui vẻ trong lòng, nói nhỏ: "Ý của ông nội là muốn anh cùng tham gia cuộc họp gia đình đó! Bây giờ anh vẫn chưa phải là người nhà họ Lâm, chỉ có dùng cách này thì mới có thể giúp anh danh chính ngôn thuận bước vào từ đường!"