Không ai có thể giúp anh.
Anh nhìn về phía tây, sư phụ, người đang ở đâu?
Anh rất muốn gấp một con hạc giấy, để Thanh Điểu đưa tin đi hỏi sư phụ.
Nhưng anh biết rõ, những việc này không thể hỏi sư phụ. Có hỏi thì người cũng sẽ không nói.
Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành tại cá nhân. Đường tu hành của mình, phải tự đi ngộ. Nhân quả của mình, phải tự đi chấm dứt.
Ngoài ra còn một điểm nữa, khiến lòng anh nảy sinh nghi vấn.
Nếu anh thật sự là Thiên Ma chuyển thế, sư phụ không thể nào không biết được, huyết mạch Thiên Ma cũng không thể trải qua kiếm khí Vạn Tiên rèn luyện.
Nhưng thân thể sẽ không lừa gạt anh, lực lượng cổ xưa dần dần thức tỉnh trong huyết mạch của anh đến tột cùng là cái gì?
Lúc anh học tập kiếm pháp Huyền Minh, điệu múa Thiên Ma mà anh thấy được là chuyện thế nào?
Lý Dục Thần đứng trên phế tích, hồi lâu không động.
Anh không động, Na Nhữ Bình sau lưng anh cũng không dám động, đám người nhà họ Na ở cửa trang viên xa xa cũng không dám động. Bọn họ chỉ có thể lo lắng suông trong lòng, không biết bên này xảy ra chuyện gì, cũng không ai dám tới hỏi thăm.
Ngược lại là Lý A Tứ cả gan đi tới, nhẹ nhàng chọc chọc đầu vai Lý Dục Thần: "Cậu Lý! Cậu Lý! Cậu không sao chứ?"
Động tác của Lý A Tứ làm Na Nhữ Bình sợ hãi, anh ta muốn mở miệng mắng, chợt nhớ ra Lý A Tứ không còn là người nhà họ Na nữa. Giờ anh ta mở miệng mắng Lý A Tứ chẳng khác gì mắng bảo vệ của nhà họ Lý.
Cho anh ta một trăm lá gan, anh ta cũng không dám mắng bảo vệ nhà họ Lý. Anh ta biết rõ, sau này nhà họ Na chỉ có thể ôm đùi nhà họ Lý. Mà đến cả ôm đùi đều phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì cái đùi này lúc nào cũng có thể giẫm chết người.
Na Nhữ Bình há to miệng, nuốt lại lời đã đến bên miệng.
Lý Dục Thần quay đầu, nhìn xem Lý A Tứ, cười nói: “Anh không sợ tôi?”
Lý A Tứ không né tránh ánh mắt của anh, đáp: “Sợ chứ! Nhưng tôi sợ cậu chết hơn”.
Trái tim của Na Nhữ Bình tưởng chừng như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Lý Dục Thần sững sờ: “Vì sao?”
“Hiện tại câu đang là ông chủ của tôi, tôi còn muốn kiếm tiền mang về nhà cho bố mẹ tôi xây nhà mới. Cậu đã đồng ý với tôi rồi, để tôi xây căn nhà nở mày nở mặt hơn cả trưởng làng”.
“Hahaha…”
Lý Dục Thần cười haha, sự cô độc và bất an vừa rồi bị quét sạch sành sanh.
Anh vỗ vỗ bả vai Lý A Tứ, sau đó hỏi Na Nhữ Bình: “Anh có thể nộp lên chìa khóa của căn nhà của họ Lý không?”
Na Nhữ Bình vội vàng nói: “Đương nhiên là được, cậu muốn sang tên cho cá nhân cậu, hay để dưới danh nghĩa công ty?”
Lý Dục Thần ngẫm nghĩ đáp: “Đây là nhà riêng, sang tên cho người đi”.
Na Nhữ Bình trả lời: “Không thành vấn đề, tôi sẽ sắp xếp người làm việc này, cậu không cần quan tâm, nhưng thủ tục sang tên không nhanh như vậy, khả năng cần chờ mấy ngày. Cậu có thể lấy đi chìa khóa trước, tôi sẽ lập tức sai người đưa tới”.
“Không cần đưa cho tôi, cho anh ta là được, để ngày mai anh ta đi làm”, Lý Dục Thần chỉ chỉ Lý A Tứ.
Lý A Tứ mơ hồ, muốn hỏi gì đó, nhưng Lý Dục Thần đã bước đi, ngồi xổm xuống bên cạnh pháp sư Tác Lãng bị thương.
Lúc Tác Lãng đấu đá với Na Nhữ An đã bị thương, vừa rồi lại bị Lý Dục Thần trở tay đánh một chưởng khiến vết thương nặng thêm, nằm trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Lý Dục Thần điểm mấy chỗ trên người Tác Lãng, đỡ ông ta ngồi dậy, lại lấy ra một viên dược hoàn cho ông ta ăn vào.
Sắc mặt Tác Lãng nhanh chóng trở nên hồng hào.
“Cảm ơn”.