Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta vừa mừng vừa thở phào một hơi, đi đến bên cạnh bồn hoa cười nói: "Cuối cùng cũng chờ được anh! Anh Lý, muốn gặp anh cũng khó ghê".

Lý Dục Thần cười nói: "Nào có khoa trương như anh Trần, tôi muốn gặp anh mà người ta còn không cho vào, chỉ có thể ngồi đây chờ này".

Trần Văn Học sửng sốt, sau đó cả giận nói: "Sao họ dám như vậy cơ chứ! Chúng ta vào đi, để tôi xem ai dám cản".

Lý Dục Thần lại ngăn anh ta lại bảo: "Bỏ đi, tôi thấy nơi này cũng khá tốt, không khí trong lành, nếu anh không chê thì chúng ta cứ ngồi đây nói đi".

Trần Văn Học bỗng hiểu được gì đó, cười ha ha nói: "Được, vậy ngồi đây nói".

Sau đó, anh ta bèn ngồi xuống bên cạnh Lý Dục Thần.

Cố Ngôn Châu cúi người với Lý Dục Thần, kính cẩn hô một tiếng: "Cậu Lý!"

Lý Dục Thần nhìn Cố Ngôn Châu, cau mày hỏi: "Ông Cố, mấy hôm trước thấy ông khỏe lắm mà, sao nay lại như là bị thương vậy?"

Cố Ngôn Châu bội phục đáp: "Quả thật chẳng có gì giấu được cậu Lý, tôi đúng là bị thương, nhưng cũng không sao".

Lý Dục Thần gật đầu bảo: "Không sao là được rồi, mấy ngày nữa tôi sẽ luyện mấy viên đan dược cho ông ăn".

Cố Ngôn Châu mừng rỡ.

Ông ta từng thấy Lý Dục Thần ra tay, kia chính là thủ đoạn của thần tiên nên đan dược anh đưa sao có thể là thứ tầm thường.

Ông ta bèn vội vàng nói: "Cảm ơn cậu Lý, cậu cứ chậm rãi nói chuyện, tôi sẽ trông chừng cho hai người".

Cố Ngôn Châu nói xong bèn đứng sang bên, ánh mắt sắc bén, tràn ngập khí thế liếc nhìn xung quanh.

Cảnh tượng ấy khiến Trương Nhất Bình vừa chạy tới cửa nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.

Chu Húc đứng cạnh anh ta há to miệng, kinh ngạc không thốt nên lời, mãi một lúc sau mới hỏi: "Anh Trương, chuyện này là sao?"

Trương Nhất Bình cũng buồn bực, sao anh Trần kia lại biết Lý Dục Thần, trông còn có vẻ rất thân thiết nữa.

Lúc này, những người khác trong nhà họ Trần cũng chạy tới khách sạn.

Trần Văn Học vẫy tay, bọn họ bèn bước tới.

Vì thế, trước cửa khách sạn Hải Châu đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng thú vị.

Hai thanh niên ngồi bên bồn hoa, một đám cả trai lẫn gái ăn mặc sang trọng vây quanh họ, người thì ngồi hai bên, người thì đứng, có người lại trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất.

Còn có một ông lão trông cực kỳ uy nghiêm mặc đồ thời Đường chắp tay sau lưng đứng bên cạnh, ánh mắt sắc bén như ưng.

Mà bảo vệ khách sạn và nhân viên công tác lại vây quanh họ, chẳng biết nên làm thế nào bây giờ.

"Mẹ, rốt cuộc thằng nhóc kia giẫm phải vận gì vậy!", Chu Húc tức giận hỏi: "Anh Trương, giờ làm sao?"

Trương Nhất Bình hít sâu một hơi, anh ta biết nhất định phải cúi đầu xin lỗi.

Dù không nuốt nổi cục tức này cũng phải nhịn.

Đắc tội Trần Văn Học cũng không phải chỉ đắc tội một mình nhà họ Trần, mà còn đắc tội những ông lớn đến bàn chuyện làm ăn với họ trong ngày hôm nay.

Trương Nhất Bình đi đến bên cạnh bồn hoa, cố gắng rặn ra một nụ cười, khom lưng nói: "Cậu Trần, các vị, khách sạn chúng tôi đã riêng chuẩn bị một bữa tiệc đặc biệt, lát nữa sẽ bắt đầu, mời mọi người lên phòng đãi khách quý ngồi".

Trần Văn Học ngó Lý Dục Thần, thấy anh còn chẳng thèm ngước mắt lên thì lập tức đoán được chuyện gì xảy ra, không khỏi tò mò ngẩng đầu lên nhìn về phía Trương Nhất Bình.

Anh ta muốn xem thử rốt cuộc là ai ngu như vậy, thế mà lại ngăn một nhân vật như Lý Dục Thần ở ngoài cửa khách sạn.

Trương Nhất Bình nhìn nụ cười không mấy ý tốt trên mặt Trần Văn Học thì không khỏi căng thẳng đến toát mồ hôi.

"Cậu Trần, cậu...", Trương Nhất Bình cảm giác môi mình như bị keo 502 dính chặt đến nỗi không tài nào mở miệng nổi: "Cậu... cậu Lý, nơi này gió lớn, hai người vẫn nên lên lầu ngồi đi!"

Lý Dục Thần cuối cùng cũng ngẳng đầu lên nhìn thoáng qua mặt ngoài bóng loáng của khách sạn.

Ánh tà dương chiếu lên mặt kính thủy tinh bên ngoài khách sạn khiến nó lấp lánh một luồng ánh sáng xinh đẹp.

"Khách sạn năm sao cơ đấy, ban nãy hình như có người không cho tôi vào mà!"

Trương Nhất Bình đỏ mặt nói: "Thật sự xin lỗi cậu, cậu Lý, tôi không biết cậu quen cậu Trần, còn tưởng rằng..."

"Tôi cảm thấy nơi này rất tốt", Lý Dục Thần ngắt lời anh ta: "Anh Trần, anh thấy sao?"

Trần Văn Học hùa theo nói: "Cực tốt! Chỉ cần anh Lý nói tốt thì chắc chắn là tốt".

Trương Nhất Bình sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK