Nghiêm Cẩn tiến lên, nói: “Anh họ, nãy anh đánh đã tay rồi, lần này nhường cho em đi”.
Lâm Vân nói: “Anh đánh đã tay bao giờ? Tránh sang một bên đi”.
Nhưng Nghiêm Cẩn không chịu: “Anh đã đánh cả buổi rồi, không cho em đã ghiền tí à”.
Lâm Vân nói: “Chỉ là mấy tên bất tài vô dụng thôi, đủ cho anh đánh chắc? Lần này ít ra trông còn đỡ”.
Hai người bọn họ nhường qua nhường lại chọc giận Phan Vân Long, hắn ta nổi giận, nói: “Không sợ chết thì cả hai cùng lên đi!”
Nghe đối phương nói thế, Lâm Mộng Đình biết Phan Vân Long rơi vào bẫy rồi.
Nghiêm Cẩn bình thường kiệm lời, thật ra lại rất thông minh. Cậu ta nhận ra Phan Vân Long không phải là nhân vật đơn giản, một mình Lâm Vân chưa chắc đã thắng được hắn ta, cho nên mới cố ý phối hợp với Lâm Vân kẻ tung người hứng, chọc giận Phan Vân Long để hai người bọn họ cùng lên đánh.
Lâm Vân cũng tinh ranh, Nghiêm Cẩn vừa lên tiếng là hiểu dụng ý ngay.
Lâm Vân đang chờ câu này của Phan Vân Long, cậu ta cười khà khà: “Chính mồm anh nói đấy nhé!”
Vừa dứt lời, cậu ta lập tức xông lên, tung một chưởng đập lên ngực Phan Vân Long.
“Đại sư huynh cẩn thận, nó biết Ưng Trảo!”, Vinh Quang Kiệt nhắc nhở.
Nhưng Phan Vân Long không cần đối phương nhắc, hắn ta đã nhìn thấu trình độ đòn chưởng này của Lâm Vân. Hắn ta không sợ chiêu này, dù biến ảo thế nào thì chưởng lực vẫn ở đó. Hắn ta là đại đệ tử của Tần gia, là đồ đệ của Tông Sư, đã đạt đến cảnh giới Hóa Kình đỉnh phong, qua vài năm nữa có lẽ có thể chạm đến ngưỡng cửa Tông Sư.
Thực lực của Lâm Vân kém xa hắn ta.
Nhưng điều khiến Phan Vân Long kinh ngạc là bộ pháp của Lâm Vân. Vừa bước một bước đã đến trước mặt hắn ta một cách kỳ dị. Khi hắn ta vô hiệu hóa chưởng lực của Lâm Vân chuẩn bị phản kích, đối thủ di chuyển nửa bước đã đến bên cạnh hắn ta.
Bộ pháp này hơi giống môn võ cổ Mê Tung Bộ của Tân Môn, nhưng cũng không giống hoàn toàn.
Rõ ràng công phu của Phan Vân Long mạnh hơn Lâm Vân, nhưng bởi vì bộ pháp kỳ lạ này khiến hắn ta tạm thời không thể đánh trả, chỉ có thể phòng ngự.
Lâm Vân ra tay liên tục, phát hiện Phan Vân Long công lực thâm hậu, không hề có sơ hở, tạm thời không thể công phá phòng ngự của hắn ta.
Hai người họ vờn nhau như thế một lát.
Đánh nhau trong cửa hàng thì vô cùng chật chội, nhưng thân pháp của bọn họ nhẹ nhàng, tiến lùi chỉ di chuyển trong nửa bước, không hề bị ảnh hưởng.
Thật ra, với thực lực của Phan Vân Long, lấy cứng chọi cứng, bộc phát chân khí thì trong không gian nhỏ hẹp này, dù bộ pháp của Lâm Vũ khéo léo đến mấy cũng không thể tránh thoát, chỉ có thể liều mạng, thế thì cậu ta chắc chắn sẽ bại.
Chẳng qua Phan Vân Long cảm thấy tò mò về bộ pháp của cậu ta cho nên vẫn luôn quan sát, muốn khám phá điều kỳ diệu trong bộ pháp. Đây là suy nghĩ mà người tập võ nào cũng có, cứ thấy võ công mới lạ và lợi hại thì lại muốn tìm hiểu rõ ràng.
Theo Phan Vân Long, Lâm Vân không phải đối thủ của hắn ta, đối phương không thể trốn khỏi lòng bàn tay hắn.
Có câu người thường hóng hớt, người trong nghề biết chuyện.
Hầu Thất Quý không nhìn ra được hai người bọn họ ai thắng ai thua, trong lòng thấp thỏm không yên, bèn hỏi Vương Bách Thuận: “Tứ gia, ai có thể thắng?”
Vương Bách Thuận nghĩ thầm, ông hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai?
Ông ta bèn hỏi vệ sĩ bên cạnh: “Ai có phần thắng hơn?”