Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chú cậu là ai, bảo cậu đến làm gì?”

“Chú tôi là Lạc Minh Sa, chú ấy bảo tôi chôn chiếc quan tài này ở mắt phong thủy trong nhà, nói rằng đây là quan tài Tuyệt Hộ, sẽ khiến người nhà họ Lý chết sạch”.

“Ừm”, sắc mặt đầu bếp trở nên khó coi: “Chỉ có thể thôi à?”

“Chỉ có thế thôi”.

“Thật sự hết rồi?”

Đầu bếp lại chém một nhát, mấy thợ xây ngồi trên đất lại ngã xuống, trên cổ cũng xuất hiện một đường mảnh.

“Có, có có có, vẫn còn…”, Lạc Tinh Xương sợ hãi, nói năng lộn xộn: “Bọn họ bảo tôi đi tìm mật thất nhà họ Lý”.

“Mật thất?”

“Bọn họ nói nhà họ Lý chắc chắn có mật thất, bảo tôi nhân cơ hội sửa chữa nhà cửa thì tìm mật thất. Sau khi tìm được thì lấy hết mọi thứ bên trong đi, đặc biệt là ngọc”.

“Bọn họ là ai?”

“Là chú của tôi”.

“Không phải, chú của cậu thì cậu phải nói là chú ấy chứ không phải bọn họ. Nếu đã nhắc đến bọn họ thì ngoài chú cậu ra chắc chắn còn có người khác”.

“Phải, còn có một người gọi là ông Tôn. Tôi… Tôi có thể dẫn ông đi tìm bọn họ, bây giờ bọn họ vẫn còn đang ở trong biệt thự ở phía nam thành phố chờ tin tức của tôi”.

Trần Tiểu Lục đá Lý A Tứ đang bất tỉnh nhân sự mấy cái thật mạnh, nở nụ cười thỏa mãn.

Ngũ Ngọc Xuân giãy giụa, âm thanh ư ư phát ra từ trong cổ họng.

Trần Tiểu Lục xoay người sang, cởi băng dính trên miệng Ngũ Ngọc Xuân ra.

Ngũ Ngõ Xuân phẫn nộ nhìn anh ta, chất vấn: “Trần Tiểu Lục, A Tứ là bạn thuở nhỏ của cậu, là bạn học của cậu, sao cậu có thể làm như thế được hả? Cậu có còn là con người nữa không?”

“Ai bảo nó giành phụ nữ với tôi?”, Trần Tiểu Lục bóp cằm Ngũ Ngọc Xuân: “Ngọc Xuân, cô có biết tôi thích cô đến mức nào không? Tôi kém hơn thằng khốn Lý A Tứ ấy ở điểm nào chứ?”

“Hừ! Cậu còn không xứng xách giày cho A Tứ!”, Ngũ Ngọc Xuân mắng chửi.

Da mặt Trần Tiểu Lục run rẩy, anh ta nhếch miệng cười mỉa, nói: “Chẳng phải chỉ là thằng bảo vệ trông cửa cho nhà giàu thôi à? Haha, cô đừng tỏ ra thanh cao nữa, nếu hôm đó nhà họ Lý không dùng Rolls-Royce đi đón nó thì cô sẽ thích nó chắc? Ngọc Xuân, cô đi theo tôi đi, Tần gia đã đồng ý rồi, chỉ cần chuyện tối nay thành công thì ông ấy sẽ nhận tôi làm đồ đệ, thay thế cho Vinh Quảng Kiệt nay đã thành kẻ tàn phế. Cô mới đến thủ đô, vẫn chưa biết sự lợi hại của Tần gia đúng không? Làm đồ đệ của Tần gia, sau này tôi sẽ là người trong giới thượng lưu thật rồi. Cô đi theo tôi thì đời này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận, tốt hơn là cái thằng bảo vệ Lý A Tứ ấy bao nhiêu ấy chứ!”

“Mơ mộng hão huyền!”, Ngũ Ngọc Xuân nói: “Trần Tiểu Lục, anh đừng nằm mơ, cho dù anh có tiền thì tôi cũng không thích anh. Tôi dù có chết thì cũng sẽ chết chung với A Tứ”.

Trần Tiểu Lục nổi giận: “Hừ, rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt! Bây giờ tôi phải cưỡng hiếp cô! Cưỡng hiếp cô ngay trước mặt Lý A Tứ! Tôi hưởng thụ xong rồi thì sẽ bán cô đến Đông Nam Á, hahaha…”

Anh ta hung hãn nhào về phía Ngũ Ngọc Xuân.

Đúng lúc này, anh ta bỗng nghe thấy sau lưng có tiếng người nói:

“Tiểu Lục, tôi không ngờ cậu là loại người như thế!”

Trần Tiểu Lục xoay người lại, thấy Lý A Tứ đứng sau lưng mình, mặt anh ta như tấm thớt gỗ phủ kín vết dao, toát ra sát khí mãnh liệt.

“A Tứ!”

Ngũ Ngọc Xuân thấy Lý A Tứ không sao thì vừa mừng vừa sợ đến độ rơi nước mắt.

“Mày không say à?”, Trần Tiểu Lục giật mình.

“Chút rượu ấy làm sao có thể chuốc say tôi được”, giọng nói của Lý A Tứ lạnh lùng, Trần Tiểu Lục nghe mà toát mồ hôi lạnh liên tục.


“Không thể nào! Rượu bị bỏ thuốc, chính tao đưa thuốc cho tổng giám đốc Lạc, tao đã dùng bao nhiêu lần rồi, lần nào cũng hiệu quả, tại sao mày lại không bị sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK