Ông lão ngửa cổ nhìn trần nhà, suy nghĩ hồi lâu cũng không hình dung ra, cười he he.
Lâm Mộng Đình nói: “Cháu cố hiếu kính với ông, mùi vị gì cũng đều ngon”.
“Ha, cô nhóc này biết ăn nói đấy! Tôi thích!”, Bách Phú Minh chỉ vào Lâm Mộng Đình nói với Châu Khiếu Uyên, sau đó cười lớn ha ha.
Bách Phú Minh cũng cười ha ha.
Lúc này, chỉ có Lý Dục Thần ngồi ở đó vẫn không nói gì, giống như thiếu niên thẹn thùng.
Châu Khiếu Uyên bỗng nhìn sang anh, nói: “Cậu nhóc nhà cậu, bên cạnh có cô gái tốt như vậy, số đào hoa đúng là giống y bố của cậu, sao lại không hay nói chuyện thế? Năm đó cái miệng của bố cậu ngọt đến mức có thể khiến mật chảy từ mông vịt ra”.
“Ông biết bố của tôi ư?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Đương nhiên là biết, hồi nhỏ cậu từng đến Kim Lăng chơi, lúc tôi bế cậu, cậu còn tè dầm lên người tôi đấy!”, Châu Khiếu Uyên nói: “Cháu cố cháu nội tôi đều chưa từng tè dầm lên người tôi đâu, cậu thì hay rồi, vừa đến đã tè”.
Lý Dục Thần kích động đứng lên, cung kính khom lưng với Châu Khiếu Uyên: “Ông Châu…”
Anh vẫn chưa nói ra, Châu Khiếu Uyên đã ngăn lại nói: “Đừng khom lưng, tôi vẫn chưa chết! Cậu khom lưng khiến tôi nghĩ đến đám người Đông Doanh đó. Tuy nói bây giờ môi trường quốc tế thay đổi, hai nước hữu hảo, nhưng tôi là người sống trong thời đại đó, vừa nghĩ đến hành vi cầm thú của đám súc sinh đó là nổi giận, không chịu nổi! Không chịu nổi!
Liền không ngừng xua tay, bảo Lý Dục Thần ngồi về chỗ.
Lý Dục Thần chỉ đành ngồi xuống.
“Tôi biết cậu muốn hỏi gì, nhưng bây giờ vẫn chưa đến lượt cậu hỏi”, Châu Khiếu Uyên nói: “Nếu cậu muốn biết thì phải trả lời cầu hỏi của tôi đã”.
Lý Dục Thần gật đầu nói: “Được, ông Châu hỏi đi, tôi biết thì sẽ trả lời”.
Châu Khiếu Uyên bỗng tỏ vẻ mặt nghiêm túc, vẻ chất phác của lão nông dân vừa nãy biến mất, trên người toát ra vẻ uy nghiêm.
Không phải là uy thế dựa vào chân khí hay là sát khí,mà là uy nghiêm sinh ra đã có, không nổi giận mà đã nghiêm nghị.
“Tôi hỏi cậu, cậu đã giết Hoàng Phủ Hiền phải không?”
“Đúng thế”.
“Nói như vậy, Nghê Hoài Kỳ, Hầu Khuê Đông, Dương Nguyên Tấn cũng là do cậu giết?”
“Đúng thế”.
Châu Khiếu Uyên khẽ gật đầu, lại hỏi: “Liễu Kim Sinh ở thành phố Dũng có phải do cậu giết không?”
“Đúng thế”, Lý Dục Thần vẫn trả lời dứt khoát, không hề giải thích gì.
Lâm Mộng Đình ở bên cạnh rất muốn lên tiếng, cô há miệng, cuối cùng vẫn không nói gì.
Châu Khiếu Uyên cau mày, hình như hơi thất vọng.
“Cậu cũng giết cả người nhà họ Phan thành phố Long?”
“Đúng thế”, Lý Dục Thần trả lời.
Châu Khiếu Uyên chậm rãi nhắm mắt, thở dài một hơi.
“Vốn dĩ tôi hy vọng tất cả chỉ là tin đồn, không ngờ đều là thật. Cậu là hậu hân duy nhất của nhà họ Lý, vốn dĩ, nể mặt ông nội cậu, tôi cũng sẽ tha cho cậu. Nhưng tôi khôn thể trơ mắt nhìn cậu nhập ma sâu hơn, càng đi xa vào ma đạo. Năm đó bố cậu đã cưới một ma nữ, cũng chưa từng làm hỏng thanh danh của nhà họ Lý. Mặc dù nhà họ Lý biến mất hai mươi năm, nhưng trên giang hồ, chưa từng lưu truyền một tiếng xấu nào về nhà họ Lý. Sự trong sạch của bao nhiêu đời nhà họ Lý không thể hủy trong tay cậu”.
Nói xong, khí tức trên người Châu Khiếu Uyên bỗng biến đổi, trong uy nghiêm toát ra sát khí, mà trong sát khí mạnh mẽ này, lại ẩn chứa chín khí hào hùng cuồn cuộn.
Bách Phú Minh sợ giật mình, không ngờ sư phụ lại đột nhiên làm khó, muốn ra tay với Lý Dục Thần.
Ông ta vô cùng lo lắng. Mặc dù trong lòng cũng rất muốn biết rốt cuộc hai người này ai lợi hại hơn, nhưng ông ta không hy vọng họ xảy ra chuyện, đặc biệt là ân sư của ông ta.
Lâm Mộng Đình cũng lo lắng không thôi.