Viên Thọ Sơn nhìn thấy Lý Dục Thần, chuyện cũ lập tức hiện ra rõ ràng trong lòng.
Con trai ông ta Viên Quốc Thành bị đánh chết, cháu trai Viên Thế Kiệt bị đánh thành tàn phế, lại thêm một màn hôm qua ở hồ Tiền Đường khiến ông ta vô cùng uất ức, làm cho nỗi hận trong lòng ông ta càng ngày càng lớn.
Viên Thọ Sơn cười lạnh một tiếng, trong mắt tràn đầy sát khí, ôm quyền nói với đám người:
"Có lẽ mọi người đều đã nghe nói đến chuyện nhà họ Viên tôi gần đây không yên ổn, con tôi Quốc Thành bị giết, cháu trai tôi Thế Kiệt bị thương nặng đến nay chưa lành, tất cả đều là do cậu Lý kia ban tặng. Thù này không đội trời chung! Hôm nay là đại hội võ lâm, nếu cậu Lý đã tới tham gia, chắc hẳn cũng coi như là người trong võ lâm. Nếu đã là người trong võ lâm, vậy hãy làm theo quy củ võ lâm. Hôm nay, ngay trước mặt các vị Tông Sư cùng toàn bộ võ lâm Nam Giang, tôi muốn đánh một trận chiến sống còn với cậu Lý. Không biết cậu Lý có dám ứng chiến hay không?"
Tất cả mọi người đều nhìn Lý Dục Thần.
Trong đại sảnh an tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Người nơi này đều biết về ân oán giữa Lý Dục Thần và nhà họ Viên hoặc nhiều hoặc ít.
Nhưng cũng không có nhiều người biết Viên Quốc Thành chết như thế nào, người biết Viên Thế Kiệt tàn phế đã ít lại càng ít hơn. Mọi người đều cho rằng ân oán giữa Lý Dục Thần và nhà họ Viên là bắt nguồn từ nhà họ Lâm, là trận chiến Lâm Viên, chỉ bởi vì Lý Dục Thần là con rể nhà họ Lâm nên mới có một màn ở hồ Tiền Đường hôm qua.
Bây giờ chính miệng Viên Thọ Sơn nói ra, mọi người mới biết được Lý Dục Thần giết Viên Quốc Thành, đánh Viên Thế Kiệt tàn phế.
Đây chính là mối thù lớn không chết không thôi!
Viên Thọ Sơn đề nghị có một trận chiến sống chết, theo quy củ của võ lâm thì rất hợp lý.
Nhưng vấn đề là thực lực bây giờ của Viên Thọ Sơn là Tông Sư!
Một vị Tông Sư khiêu chiến với người ta, đây không phải là muốn giết người sao?
Lý Dục Thần bị ngu mới có thể ứng chiến!
Nhưng ở trong ánh mắt hoài nghi của mọi người, Lý Dục Thần lại chậm rãi đứng lên, chắp tay sau lưng, cười như không cười nhìn Viên Thọ Sơn, nói:
"Không ngờ ông lại đột phá đến Tông Sư nhanh như vậy, lần trước tôi đánh cháu trai ông, sao ông lại không ra tay vậy?"
Anh vừa thốt ra lời này, mọi người càng thêm kinh ngạc, điều này chẳng khác nào đang thẳng thắn thừa nhận Viên Thọ Sơn lên án đều là thật. Vậy hôm nay, Lý Dục Thần muốn không đánh cũng không được.
Chẳng lẽ đầu óc tên nhóc này có vấn đề rồi sao? Thật sự có can đảm ra tay với Tông Sư, còn là quyết đấu sống còn nữa!
Đương nhiên Viên Thọ Sơn sẽ không thừa nhận khi đó ông ta còn chưa đột phá Tông Sư, không dám đánh với Lý Dục Thần.
Hôm nay ông ta có dũng khí dám quyết đấu cùng Lý Dục Thần, trừ việc ông ta đã có thực lực Tông Sư ra thì còn bởi vì có Hà Trường Xuân ở đây nữa.
Hà Trường Xuân là chỗ dựa của nhà họ Viên, trái lại, nhà họ Viên cũng là nơi để Hà Trường Xuân dựa vào. Phía sau mỗi một vị Tông Sư đều có thế lực cường đại chèo chống.
Hôm qua sau khi Lý Dục Thần công khai tuyên bố muốn chiếm đoạt nhà họ Viên, Hà Trường Xuân sẽ không có khả năng buông tha cho anh.
Viên Thọ Sơn muốn mượn cơ hội hôm nay để diệt trừ Lý Dục Thần, đồng thời để nhà họ Viên lật lại một kèo, khiến tất cả hào môn thế gia phản chiến ngày hôm qua phải hối hận.
Thậm chí ông ta đã nghĩ kỹ phương pháp trả thù nhà họ Tiền và nhà họ Cao rồi.
Ván này, ông ta chẳng những muốn chiến thắng trở về, mà còn muốn kiếm thật nhiều. Chẳng những muốn giết Lý Dục Thần, thâu tóm hết nhà họ Lâm, còn muốn cắn một miếng thịt trên người nhà họ Tiền và nhà họ Cao.
Mà lực lượng lớn nhất của ông ta đến từ Hà Trường Xuân đã luyện được võ hồn.
Võ hồn vừa ra, ai dám tranh đua!
Cho dù Liễu Kim Sinh cũng đột phá Tiên Thiên, có thể đánh ngang tay với Hà Trường Xuân, nhưng nhà họ Liễu cũng chỉ có một Tông Sư. Mà bên cạnh Hà Trường Xuân còn có Viên Thọ Sơn ông ta nữa. Lấy hai địch một, thắng thua đã rõ ràng.
Nhà họ Viên có hai Tông Sư, từ nay về sau đừng nói là Tiền Đường, cho dù là ở toàn bộ Nam Giang, ai dám xếp trước nhà họ Viên?
Viên Thọ Sơn nhìn Lý Dục Thần, cười lạnh nói: "Lúc trước không ra tay là vì không muốn chấp nhặt với cậu. Nhưng cậu lại không biết tốt xấu, được một tấc lại muốn tiến một thước, nhiều lần đối nghịch với tôi, giết con tôi, làm tổn thương cháu tôi, còn tuyên bố muốn chiếm đoạt nhà họ Viên của tôi nữa. Vậy hôm nay tôi sẽ cho cậu một cơ hội, cậu và tôi hãy cùng nhau chấm dứt ân oán ở đây luôn đi".
"Ông thật sự muốn đánh với tôi?", Lý Dục Thần lắc đầu: "Có phải quá qua loa hay không?"
"Hừ! Làm sao, cậu không dám?"
Viên Thọ Sơn tỏ ra khinh thường. Vừa rồi ông ta đã phô bày ra thực lực của Tông Sư, cho rằng Lý Dục Thần sợ, cũng càng thêm tự tin về mình, đồng thời càng thêm khinh thường anh.
Lý Dục Thần khẽ thở dài một cái: "Cứ chết như vậy thì sẽ không thể nhìn thấy ngày nhà họ Viên suy bại đâu!"
Ý của anh là nếu Viên Thọ Sơn chết rồi sẽ không thể nhìn thấy nhà họ Viên suy bại, điều này thực sự đáng tiếc. Thế nhưng khi lời này lọt vào trong tai người khác, ai nấy đều tưởng rằng anh đang nói chính mình, bởi vì không nhìn thấy nhà họ Viên suy bại mà không cam lòng.