Chỉ thấy Lý Dục Thần vẫn còn êm đẹp đứng ở nơi đó, trên mặt là nụ cười giống như đang chế giễu một kiếm chẳng ra gì vừa nãy của ông ta.
Itazura Kazuyoshi cũng rất hoang mang.
Ông ta là cao thủ kiếm đạo, lại đến cảnh giới Đột Nhẫn đỉnh phong, nếu không phải trong lòng có lo lắng, rất có thể đã đột phá đến cảnh giới Thiên Nhẫn trong truyền thuyết rồi.
Một kiếm này nhìn như tiện tay, nhưng uy lực lại cực lớn.
Sao có thể đánh hụt được chứ?
"Hừ!"
Itazura Kazuyoshi hừ lạnh một tiếng, vung kiếm lên lần nữa.
Vì để cứu vãn tên tuổi, một kiếm này của ông ta vẫn vô cùng tùy ý, nhìn qua cực kì thoải mái, chỉ là đã tăng thêm mấy phần lực lượng so với vừa rồi, cũng càng chú trọng sử dụng kiếm ý.
Nếu như nói một kiếm vừa rồi là chủ quan, thì một kiếm này, ông ta có trăm phần trăm lòng tin.
Cho nên ông ta vừa ra kiếm đã thu lại, vừa thu lại đã rời đi, căn bản không cần nhìn.
Nhưng mà, trên mặt người xem lại lộ ra vẻ mờ mịt khó hiểu lần nữa, trong ánh mắt thậm chí còn mang theo vẻ như đang nhìn đồ ngốc.
Itazura Kazuyoshi giật mình trong lòng, thu lại bước chân đã phóng ra, quay người nhìn lại.
Chỉ thấy Lý Dục Thần vẫn giống như vừa nãy, còn bình yên vô sự đứng ở chỗ đó.
"Cậu... cậu..."
Itazura Kazuyoshi kinh ngạc nói không ra lời.
Người trong đại sảnh cũng rất khó hiểu, không rõ có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ chỉ nhìn thấy Itazura Kazuyoshi xuất kiếm thu kiếm, xuất kiếm thu kiếm, giống những cảnh quay lặp lại trong phim ảnh.
Chỉ có mấy vị Tông Sư vừa mới thất bại trên sân là nhìn ra chút manh mối.
Nhất là Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân, hai người đều đã đột phá Tiên Thiên, cũng từng đánh với Itazura Kazuyoshi, có thể nhìn thấy rõ ràng hai kiếm kia của Itazura Kazuyoshi, cũng cảm nhận được sát ý trong kiếm, nhất là kiếm thứ hai.
Rõ ràng là Itazura Kazuyoshi muốn giết Lý Dục Thần, theo lý thuyết, Lý Dục Thần chắc chắn đã phải chết rồi. Thế nhưng không thấy anh cử động gì đã nhẹ nhàng hóa giải hai kiếm này.
Bây giờ Liễu Kim Sinh và Hà Trường Xuân mới biết mình đã đánh giá thấp người trẻ tuổi này.
Trong đám người, đại tiểu thư Quan Nhã Lệ của nhà họ Quan vừa rồi bởi vì Xà Bích Thanh và một đám Tông Sư thất bại mà vô cùng sợ hãi, lúc này trông thấy Lý Dục Thần bình yên vô sự thì ngơ ngác nhìn anh, trong lòng vừa mừng vừa sợ.
Mà ở góc đông nam đại sảnh, trong vô số ánh mắt ngơ ngác có hai ánh mắt sáng tỏ mà linh động lóe ra trên khuôn mặt dị tộc xinh đẹp phong tình với làn da hơi ngăm đen.
Lý Dục Thần nhìn Itazura Kazuyoshi, nói: "Kiếm không phải dùng như vậy đâu. Kiếm đạo của Đông Doanh các ông quá yếu!"
Itazura Kazuyoshi giống như bị kích thích, cả giận nói: "Ngu xuẩn! Nếu cậu đã muốn chết, tôi sẽ thành toàn cho cậu! Để cậu mở mang kiến thức xem cái gì là một kiếm của Thiên Nhẫn chân chính!"
Vừa dứt lời, ông ta liền lùi về phía sau nửa bước, thân thể hơi cong lại, hai tay như dây cung, nhưng tên trên dây lại không phải kiếm trong tay của ông ta, mà là sát ý đầy người kia.
Mà kiếm trong tay của ông ta, giờ phút này đang chỉ chếch sang bên cạnh.
Sát khí như điện quanh quẩn trên thân đao, khuếch tán ra bên ngoài từng vòng một, khiến cho không khí xung quanh trở nên ngột ngạt mà sền sệt, làm cho người ta không thể thở nổi.
Trong chốc lát, toàn bộ đại sảnh giống như đọng lại.
Trái tim của mỗi người đều siết chặt lại giống như có một bàn tay đang nắm chặt trái tim của bọn họ vậy.
Sát khí tràn ngập bốn phía.
Bóng người Itazura Kazuyoshi dần dần mơ hồ, ở trong mắt mọi người chỉ còn lại một thanh kiếm.