Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Dục Thần không vội ngự kiếm bay đi, mà dắt tay Lam Điền, nghe cô bé kể chuyện, men theo khe nứt đại địa, chậm rãi đi về hướng mặt trời mọc.

Đi chưa được bao lâu, thì nhìn thấy một lớp cỏ khô được trải trên sườn dốc trước mặt, có một người năm trên cỏ khô.

Họ đi qua xem, chính là cụ Nham Sơn, ông nội của Lam Điền.

Cụ Nham Sơn yên tĩnh dựa ở đó, khuôn mặt khô gày vẫn mỉm cười, mở đôi mắt, quan sát phía trước.

“Ông nội!" Lam Điền tung tăng chạy đến.

Cụ Nham Sơn lại vẫn nằm im, ngay cả đôi mắt cũng không chuyển động.

Lam Điền lao đến bên người cụ Nham Sơn, lắc mấy cái, gọi: “Ông nội, ông nội!”

Cô bé bất lực ngẩng đầu, nhìn Lý Dục Thần: “Chú ơi, ông nội làm sao vậy?”

Trong lòng Lý Dục Thần bị thương, không nói gì.

Lam Điền dường như hiểu ra điều gì, quay đầu nhìn ông nội, nhìn mấy cái, liền òa lên bật khóc.

Lý Dục Thần đứng phía sau cô bé, không khuyên nhủ, để cho cô bé khóc.

Tiếng khóc dập dờn trong gió, vang khắp phía xa đầm hoang rộng lớn.

Có lẽ là đã mệt, hoặc là đã cạn nước mắt, Lam Điền dừng khóc.

Cô bé lặng lẽ quỳ bên cạnh ông nội, rất lâu, rất lâu.

Lý Dục Thần nhớ đến cảnh tượng hồi nhỏ, vào mùa đông tuyết rơi bay đó, ông nội chết trong lòng mình.

Vào ngày đó, anh đã trưởng thành.

Mỗi một đứa trẻ đều phải trưởng thành, nhưng anh không hy vọng Lam Điền trưởng thành vì chuyện như này, giống anh năm đó.

Ký ức này sẽ theo cô bé cả đời, không thể xóa nhòa.

Ngọn lửa cháy trên đại địa đầm hoang.

Lam Điền nhìn thấy ông nội vẫy tay, cười với cô bé từ trong ánh lửa, sau đó cùng với ngọn lửa sáng rõ, bay lên bầu trời, ở đó là thiên đường tuyệt đẹp.

“Đi thôi”, Lý Dục Thần nói.

“Vâng ạ”, Lam Điền khẽ gật đầu.

Lý Dục Thần ngự kiếm bay lên. Lần này, anh dùng kiếm Huyền Minh, cho nên không có kim quang chói mắt, mà là một ánh sáng đen không nổi bật, dường như một làn khói xanh, không hề bắt mắt.

Trong không trung, họ nhìn thấy khe nứt nhìn mà kinh hãi đó, kéo dài mãi về hướng đông, phải đến ngàn dặm.

Một đường kiếm chém ba ngàn dặm!

Uy lực như vậy, không phải điều mà anh có thể làm được.

Nhưng anh biết, Huyền Minh trong tay, sẽ có một ngày, anh có thể làm được.

Chỉ là khi cúi nhìn khe nứt đó, trong lòng anh thấp thoáng hiện lên sự lo lắng và sợ hãi với điệu nhảy thiên ma.

Bách Hoa Đường của trấn Lâm Hoang đã thay thế cửa hàng thuốc Bạch Vân, cô Tạ của Bách Hoa Đường cũng thay thế Diệp đại phu, trở thành thần y mới của trấn.

Chỉ là cô Tạ này không phải là một người, là mà một nhóm người.

Lại vì nhóm người này ai ai cũng đẹp như hoa, người trên trấn đều thích ngắm, không có chuyện gì cũng chạy đến Bách Hoa Đường, không có bệnh cũng phải tìm ra bệnh, nên Bách Hoa Đường rất náo nhiệt.

Khi Lý Dục Thần dắt tay Lam Điền xuất hiện ở cửa Bách Hoa Đường, Tạ Hồng Lăng vừa từ trong cửa đi ra kinh hãi đến mức đánh đổ giỏ thuốc trong tay.

Sau đó cô ta vui mừng điên cuồng xông lên, ôm Lam Điền thật chặt không ngừng hôn hít, vừa hôn vừa hét: “Sư tỷ, tỷ mau ra đây xem ai quay về này!"

Tạ Hồng Yên mặc áo đỏ đi ra, đứng ở cửa ngẩn người, cũng kích động.

Lý Dục Thần nhìn Lam Điền bị Tạ Hồng Lăng vừa ôm chặt vừa hôn hít, rồi lại nhìn Tạ Hồng Yên đang xông đến, sợ đến vội vàng lùi lại...

Đến Bách Hoa Đường, Lam Điền mới biết thì ra ông nội nói thật, có lúc trong núi một ngày, thì bằng mấy ngày bên ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK