Bởi vậy, ngồi ngắm cảnh trên mái nhà một lát, cô ấy hít một hơi thật sâu rồi nói: “Anh Dục Thần, chúng ta đi thôi”.
Lý Dục Thần dẫn cô ấy xuống lầu.
Cao Tử Hạng và Vạn Sơn Lâm đang chờ bên ngoài.
Bọn họ vô cùng kính nể Lý Dục Thần, anh không đi bọn họ cũng không dám đi.
“Cậu Lý! Cậu lại cứu tôi một lần nữa, không biết phải tạ ơn cậu thế nào đây”, Cao Tử Hạng nói: “Tôi đại diện cho bản thân mình, cũng đại diện cho thái độ của nhà họ Cao, sau này cậu Lý có gì sai bao thì cứ việc, chúng tôi sẽ dốc hết sức làm theo”.
Lý Dục Thần cười nói: “Lần này là tôi cảm ơn ông mới đúng, là ông giúp tôi chặn đứng tên Tào Tra Lý, cứu đứa em Đinh Hương của tôi”.
“Không sao, đây là việc tôi phải làm”.
Cao Tử Hạng nói xong, Vạn Sơn Lâm cũng bước lên, khom lưng nói: “Cậu Lý, lão Vạn tôi đây cũng đại diện Hồng Môn cảm ơn cậu và đó cũng là lòng tôn kính của bản thân tôi nữa”.
Lý Dục Thần mỉm cười nói: “Tôi nghe nói ở nước ngoài có không ít bô lão của Hồng Môn vẫn luôn hướng về Hoa Hạ, mong ông hỏi thăm bọn họ giúp tôi”.
“Tất nhiên rồi”.
Vạn Sơn Lâm nghe Lý Dục Thần nói vậy, mặt mày rạng rỡ trông vô cùng vui vẻ.
“Cậu Lý, pháp thuật cậu vừa thi triển kia thật khiến tôi đây mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng dâng cao chí khí của người Hoa Hạ chúng ta. Khinh nhờn người Hoa Hạ, dù có xa đến đâu cũng phải diệt! Nghe câu ấy, người cao tuổi như tôi cũng nhiệt huyết sôi trào muốn tung hoành lần nữa, nhưng bởi vì vài nguyên nhân đặc biệt, những người Hồng Môn lưu lạc ở nước ngoài đã chịu biết bao nhiêu ức hiếp”.
Vạn Sơn Lâm thở dài, nhắc đến chuyện cũ lòng ông ta có chút thổn thức.
Lý Dục Thần biết Hồng Môn có rất nhiều chi nhánh, trải dài cả thế giới, Vạn Sơn Lâm là bô lão của Hồng Môn nên chắc sẽ khá hiểu về tình hình ở nước ngoài, anh bèn hỏi:
“Ông Vạn, ông có biết gì về tình hình của Huyền Hàng Môn không?”
“Biết chút ít”, Vạn Sơn Lâm nói: “Huyền Hàng Môn là môn phái lớn bậc nhất Nam Dương, tổng bộ ở Nhã Kinh, môn chủ là Fatima, trước kia bà ta có danh xưng là nữ vu Tùng Lâm, bây giờ cực kỳ nổi tiếng ở Đại Mã, tín đồ đông đảo, mọi người đều gọi là thần nữ Đại Mã. Nghe bảo bà ta tu luyện cả về phật lẫn pháp, tu vi cực kỳ thâm sâu. Cảnh giới cụ thể là gì đến tôi cũng không rõ lắm”.
“Tôi cũng có nghe nói đôi chút về Vu Môn ở nước ngoài, nhưng bọn họ không đến Hoa Hạ”, Lý Dục Thần nói: “Lần này Huyền Hàng Môn phái vài tên nhập cảnh chỉ vì đối phó với ông Cao hay sao?”
Vạn Sơn Lâm đáp: “Cậu của Tào Tra Lý, Giang Long Huy, là người phụ trách Hồng Môn ở Nam Dương, đến nay vẫn luôn muốn tranh đoạt quyền lực ở Hồng Môn. Mà mối quan hệ giữa nhà họ Cao và Hồng Môn rất thâm sâu, luôn hỗ trợ tài chính cho nhau. Tào Tra Lý đối phó với nhà họ Cao chắc là do Giang Long Huy sai bảo. Nhưng mà đây là mục đích chính gã nhập cảnh hay là bị kéo vào thì không biết được”.
Lý Dục Thần gật gù nói: “Nhà họ Tra ở Hải Thành hoạt động sôi nổi ở Nam Dương nhỉ, qua lại với chi nhánh Vu Môn ở Nam Dương âu cũng là điều bình thường. Nhưng lần này Huyền Hàng Môn phái ba người đến đây, ngoại trừ Tào Tra Lý ở Tiền Đường, hai người còn lại đều đến nhà họ Tra ở Hải Thành, điều này không hợp lý”.
Vạn Sơn Lâm trầm ngâm nói: “Tôi nghĩ đến một chuyện, có lẽ...”
“Chuyện gì?”
“Đợt trước tôi ở Bắc Mỹ có nghe được một tin, nói rằng có người đang liên hệ với các giáo phái khắp nơi, dự định hợp tác với nhau đối phó với Huyền Môn của Hoa Hạ”.
“Đối phó với Huyền Môn của Hoa Hạ ư?”, Lý Dục Thần nhướng mày: “Tin chuẩn không?”
“Chắc là khá đáng tin”, Vạn Sơn Lâm nói: “Người của bọn họ đến tìm anh trai tôi, Vạn Thời Quân, ngỏ ý hy vọng Hồng Môn gia nhập. Bọn họ cam đoan sau khi thống trị Hoa Hạ sẽ để cho Hồng Môn bá chủ giang hồ, làm lũng đoạn thị trường chợ đêm Hoa Hạ. Việc này đã bị anh trai tôi từ chối. Nhưng Hồng Môn không kiên cố như bê tông cốt thép, tuy anh trai của tôi là người cầm đầu nhưng cũng không thể khống chế hết các chi nhánh. Chẳng hạn như Giang Long Huy của chi nhánh Nam Dương không thèm nghe lệnh anh trai tôi. Tôi nghi ngờ rằng Giang Long Huy đã hợp tác với bọn họ, rất có thể Huyền Hàng Môn cũng can thiệp vào đó”.