Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà Lý Dục Thần thì trị thương cho Hầu Thất Quý.

Mặc dù đã biết từ trước, nhưng lúc nhìn thấy tay của Hầu Thất Quý, anh vẫn nhíu mày.

"Là ai ra tay?"

"Là Vinh Quảng Kiệt, con nuôi của Tần gia", Vương Bách Thuận tưởng Lý Dục Thần vẫn chưa biết chuyện xảy ra trong cửa hàng của Hầu Thất Quý, cho nên kể lại tựu từ đầu đến đuôi câu chuyện.

Hầu Thất Quý và Lâm Mộng Đình bổ sung thêm chi tiết.

Xác minh lẫn nhau như này, mọi chuyện cũng rõ ràng.

Lâm Vân nói: "Anh rể, tên kia đã bị em phế đi hai cánh tay. Nếu không phải hắn ta bậy ra đũng quần, thối chết người, chỉ bằng việc hắn ta dám nói ngủ chị em, em nhất định phải lấy mạng chó của hắn ta!"

"Tiểu Vân!", Lâm Mộng Đình vội vàng quát cậu ta ngưng lại.

Lý Dục Thần gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, anh không hỏi nhiều, bắt đầu cho trị liệu vết thương trên tay ông chủ Hầu.

Vết thương Hầu Thất Quý tuy nhìn nghiêm trọng, nhưng chỉ là xương bị đập nát thành mảnh, không có tổn thương khác ở bên trong, cho nên đối với Lý Dục Thần mà nói, việc trị liệu rất đơn giản. Chỉ một chốc lát, tay ông ta đã khôi phục như ban đầu.

Vương Bách Thuận nhìn thấy thì khiếp sợ không thôi, liến thoắng khen ngợi: "Cậu Lý quả đúng là tài năng như thần! Ngay cả Bạch Kính Đình cũng thua".

Lý Dục Thần cười nói: "Chút tài mọn mà thôi".

Vương Bách Thuận nhìn Hầu Thất Quý đã bình phục, cười nói: "Ông chủ Hầu, ông may mắn hơn người xưa nhiều. Người xưa tráng sĩ chặt tay, nhưng không gặp phải người trời như cậu Lý, chỉ có thể để lại một giai thoại, tay lại không nối lại được".

Ông ta còn nói thêm: "Trải qua chuyện ngày hôm nay, cửa hàng kia của ông sau này rất khó tiếp tục kinh doanh. Ông nhìn trúng chỗ nào cứ nói thẳng, Phan Gia Viên, xưởng Lưu Ly, tôi giải quyết cho ông".

Hầu Thất Quý cười đáp: "Cảm ơn Tứ gia. Có điều, tôi đã làm nghề này mấy chục năm, đã hơi chán ngấy rồi. Đóng cửa hàng cũng tốt, vừa vặn thanh nhàn".

Vương Bách Thuận nói: "Mắt nhìn của ông chủ Hầu rất nổi danh trong giới này, lại đang tuổi trẻ trung khoẻ mạnh, không làm chẳng phải là đáng tiếc?"

Lý Dục Thần bỗng chen vào nói: "Ông chủ Hầu, căn nhà của họ Lý kia tôi vừa thu hồi lại. Trong nhà có không ít đồ cũ nhà họ Lý để lại, đang cần một người hiểu công việc đến quản lý. Nếu ông không mở cửa hàng nữa, không ngại thì có thể đến chỗ tôi làm quản gia. Tòa nhà kia hiện tại trống không, ngoại trừ kiểm kê đồ vật ra, tạm thời không có việc lớn gì, vừa vặn thanh nhàn".

Hầu Thất Quý sững sờ, trong lòng dâng trào kích động. Ông ta đã sớm muốn làm cùng Lý Dục Thần, cho nên ngay cả cửa hàng Tứ gia cho cũng không cần. Nhưng trong lòng ông ta vốn nghĩ, trở thành một tay sai, làm chút buôn bán không sạch sẽ thay anh.

Lý Dục Thần vừa mở miệng đã bảo ông ta đến làm quản gia. Ở hào môn thế gia, quyền lực của quản gia rất lớn, cũng có địa vị vô cùng quan trọng trong gia tộc.

Nhà họ Lý vừa trở về Thủ đô, hiện tại đi theo Lý Dục Thần, làm quản gia cho căn nhà của họ Lý. Chỉ cần ông ta nỗ lực làm việc, công tác không ra sai lầm, tương lai không phải ngồi ổn vị trí tổng quản?

Vương Bách Thuận cũng khá giật mình, không nghĩ tới Lý Dục Thần coi trọng Hầu Thất Quý như vậy. Có điều, từ mánh khóe giật dây tặng ngọc hôm nay của Hầu Thất Quý, ông ta đích xác có tố chất làm quản gia.

Vương Bách Thuận cười haha, nâng ly trà lên cao, đưa đến trước mặt Hầu Thất Quý, nói: "Xem ra thực sự phải gọi ông một tiếng Hầu gia rồi, hahaha, Hầu gia, mời dùng trà!"

Lý Dục Thần và Lâm Mộng Đình đều cười tủm tỉm nhìn ông ta.

Hầu Thất Quý biết, thời khắc quan trọng nhất cuộc đời ông ta tới.

Bàn chân giấu dưới chân bàn khẽ run rẩy, hai tay bên chân lặng lẽ nắm chặt thành quyền, cố gắng giảm bớt tâm trạng căng thẳng. Ông ta mang theo vài phần kích động, nâng ly trà lên, uống một hơi cạn sạch, nói với Lý Dục Thần.

"Cậu Lý, được cậu ưu ái, tuổi già của Hầu Thất Quý tôi giao cho nhà họ Lý!"

Vương Bách Thuận vỗ tay, mọi người đều mỉm cười, nâng chén uống.

Cứ như vậy, Hầu Thất Quý quyết định trở thành quản gia của căn nhà của họ Lý tại Thủ đô.

Lý Dục Thần thu hồi căn nhà của họ Lý, khiến Vương Bách Thuận kinh ngạc vô cùng. Sau khi chúc mừng Hầu Thất Quý vinh danh nhận chức quản gia căn nhà của họ Lý, ông ta cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK