Sư phụ Vinh bên cạnh lai tỏ vẻ mặt nghiêm túc, như đại địch đến.
Chị Mai cau mày, không nói gì.
Lúc nói đến Liễu tông sư, người thanh niên rất kiêu ngạo, nhưng lúc nhìn chị Mai, trong mắt cậu ta không có chút tôn trọng.
Ít nhiều có thể nhìn ra thái độ của Liễu Kim Sinh.
Nếu Liễu Kim Sinh muốn làm lành với chị Mai, tuyệt đối sẽ không cho phép đệ tử môn nhân có thái độ như vậy với chị Mai.
Những người ngồi ở đó đều không nói gì, người thanh niên cho rằng họ bị dọa sợ bởi danh tiếng của Liễu tông sư, đắc ý cười khinh thường, thúc giục nói: “Đi thôi”.
Chị Mai lạnh lùng nói: “Nếu muốn mời tôi, thì bảo Liễu Kim Sinh tự đến mời”.
Ông chủ Vương cười hi hi hùa theo: “Đúng thế, không có chút thành ý nào!”
Người thanh niên tức giận: “Tên của chú tôi là để bà gọi hả? Đừng có cho thể diện mà không cần!”
Chị Mai cười lạnh lùng nói: “Thì ra Liễu Kim Sinh là chú của cậu hả? Cậu đi hỏi chú cậu, tôi có tư cách gọi tên ông ta không?”
Người thanh niên tỏ vẻ mặt khinh thường: “Đừng nghĩ tôi không biết bà là ai, chẳng phải là nữ tặc năm đó vào nhà họ Liễu ăn trộm bị bắt, dựa vào vài phần nhan sắc mê hoặc chú tôi sao!”
Cậu ta vừa nói ra lời này, sắc mặt của chị Mai lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Không phải không chịu nổi mấy câu này, mà là cuối cùng nhìn rõ thái độ của người nhà họ Liễu với bà ta, mặc dù đã qua nhiều năm, nhưng vẫn chưa từng thay đổi. Trong mắt nhà họ Liễu, bà ta là nữ tặc Lan Môn, vốn không xứng với gia đình giàu có như nhà họ Liễu ở thành phố Dũng.
Điều này khiến một chút ảo tưởng còn sót lại trong lòng bà ta cũng vỡ tan như bọt bong bóng xà phòng.
Bốp!
Một tiếng bạt tai giòn tan.
Cậu thanh niên nhà họ Liễu nghiêng ngả, khuôn mặt lập tức sưng vù.
Cậu ta ôm mặt, kinh ngạc nhìn những người ngồi ở bàn trước mặt. Dù thế nào cậu ta cũng không ngờ, có người dám đánh môn đồ tông sư.
Nhưng vấn đề là, cậu ta lại không nhìn rõ, rốt cuộc là ai tát cậu ta.
“Các… các người…”, cậu thanh niên tức không để đâu cho hết: “Dám đánh tôi? Đã từng nghe tông sư không thể sỉ nhục chưa? Các người đánh Liễu Húc tôi, chính là tát vào mặt nhà họ Liễu, tát vào mặt chú của tôi! Các người chết chắc rồi!”
Cậu ta gào lên như vậy, người trong hội trường đều nhìn qua. Mọi người không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mấy câu cuối cùng mà Liễu Húc nói thì nghe rất rõ.
Mọi người cũng rất chấn kinh, nhìn bàn bên chỗ chị Mai, đều hỏi nhau, những người ngồi bàn này có lai lịch thế nào, sao dám đánh người của nhà họ Liễu?
Đại hội võ lâm mở nhiều năm như vậy, trước nay chưa từng xảy ra chuyện như này.
Có người nhiều chuyện đi đến phòng bao báo cáo, Liễu Kim Sinh nghe xong liền khẽ cau mày, còn những người khác cũng cảm thấy bất ngờ.
Một người trung niên bên cạnh Liễu Kim Sinh đứng lên nói: “Tôi đi xem sao”.
Liễu Kim Sinh lắc đầu, nói: “Để tôi đi thì hơn”.
Liễu Kim Sinh vừa đứng lên, những người khác cũng đứng lên. Mấy đại tông sư, và ba người của ba thế gia đều đi ra theo.
Một đám người đến trước bàn Lý Dục Thần.
Liễu Húc nhìn thấy Liễu Kim Sinh đi ra, ưỡn ngực, chỉ vào người ngồi bàn này nói: “Chú, họ đánh cháu!”
Liễu Kim Sinh nhìn khuôn mặt sưng phồng của Liễu Húc một cái, hỏi: “Ai đánh?”
Liễu Húc lắc đầu: “Không, không nhìn rõ”.
“Phế vật!”