Ông ta già rồi mới có con, cho nên vô cùng yêu thương đứa con này, còn coi như bảo bối trong lòng mà nuôi nấng, nhìn thấy cái chân bị bẻ gãy chín mươi độ kia, trong lòng ông ta vô cùng đau đớn. Đúng là con trai bị thương, người đau lòng lại là bố mà.
"Là ai? Ai đánh con thành ra như vậy?"
"Là anh ta!"
Âu Dương Sân nhìn theo hướng chỉ tay của Âu Dương Tĩnh, nhìn thấy Lý Dục Thần đang thản nhiên ngồi trên ghế mây trong vườn hoa.
Âu Dương Sân muốn rách cả mí mắt, nói với người bên cạnh: "Đưa cậu chủ đến bệnh viện trước đi".
Thuộc hạ đáp một tiếng, liền có hai người đi đến nhấc Âu Dương Tĩnh lên.
Âu Dương Tĩnh lớn tiếng nói: "Đừng đụng vào tôi! Tôi muốn tận mắt nhìn thấy tên nhóc này chết!"
Vệ sĩ nhìn về phía Âu Dương Sân, ông ta gật đầu, nói: "Được, con trai, con kiên nhẫn một chút, xem bố báo thù cho con!"
Vừa dứt lời, ông ta liền ra hiệu với đám vệ sĩ: "Đi, đầu tiên là đánh gãy tay chân của cậu ta, giữ lại một hơi để cho cậu chủ xử lý".
"Vâng", tên vệ sĩ to con bên cạnh đáp một tiếng, vung tay lên, chỉ huy mười tên thuộc hạ: "Lên cho tôi!"
Đám vệ sĩ đang chuẩn bị cùng nhau tiến lên, chợt nghe Sở Dao quát: "Khoan đã!"
"Chủ tịch Âu Dương, chuyện này là do hai bên có chút hiểu lầm. Mọi chuyện xảy ra ở chỗ của tôi, tôi cũng có một phần trách nhiệm. Mong chủ tịch Âu Dương hãy nể mặt tôi mà giao chuyện này cho tôi xử lý, tôi nhất định sẽ cho ông một kết quả vừa lòng. Bây giờ vẫn nên đưa cậu Âu Dương đi bệnh viện đi, miễn làm chậm trễ việc cứu chữa".
Âu Dương Sân cười lạnh nói: "Lẽ ra tôi nên cho cô Sở mặt mũi. Nhưng tôi muốn hỏi cô, con trai tôi bị người ta đánh ở chỗ này, hung thủ vẫn còn đàng hoàng ngồi ở chỗ đó, cô Sở lại chẳng quan tâm, cô bảo tôi nể mặt cô kiểu gì đây?"
"Chủ tịch Âu Dương, chuyện xảy ra quá đột nhiên, tôi cũng vừa mới tới, còn chưa kịp xử lý. Mong ông hãy cho tôi một chút thời gian, ông không tin tôi, cũng nên tin tưởng nhà họ Sở chúng tôi chứ".
Sở Dao nhắc đến nhà họ Sở, Âu Dương Sân cũng có chút do dự. Mặc dù trong tay ông ta có quái vật khổng lồ như tập đoàn Tây Châu, cũng là xí nghiệp lớn công thành danh toại, nhưng so sánh với nhà họ Sở thì chính là múa rìu qua mắt thợ.
"Bố, đừng nghe lời cô ta, bọn họ là một đám!", Âu Dương Tĩnh hô: "Cậu Sở đã đang trên đường tới, hắn ta sẽ chủ trì công đạo cho con!"
...
Lúc này đang có rất nhiều chiếc xe sang trọng từ bốn phương tám hướng chạy về hướng câu lạc bộ Dao Quang. Đây đều là cứu binh mà Âu Dương Tĩnh mời tới, đều là thiếu gia ở thủ đô, đa số đều là hội viên của câu lạc bộ Dao Quang.
Một chiếc Maybach chạy nhanh đến, dừng lại ở một chỗ rẽ gần cửa hàng xe.
Tài xế nhìn thoáng qua người trẻ tuổi ngồi ở hàng sau qua kính chiếu hậu, cung kính hỏi: "Cậu chủ, không đi vào sao?"
Người trẻ tuổi tựa vào lưng ghế, không gian phía sau rộng lớn khiến hắn ta có thể dang rộng tay chân. Hắn ta vểnh khóe môi lên, nở một nụ cười xấu xa, nói:
"Chờ một chút đi, Âu Dương Sân vừa mới đi vào, để bọn họ làm ồn ào trước, huyên náo càng lớn càng tốt. Đợi đến khi con bé Sở Dao không xử lý được, tôi sẽ ra mặt lắng chuyện này xuống. Đến lúc đó, tôi muốn thu quyền kinh doanh câu lạc bộ Dao Quang về, chỉnh đốn sản nghiệp ô tô ở thủ đô lần nữa, bố tôi sẽ không có cách nào phản đối được".
"Nhỡ may cô chủ giải quyết được thì sao?", tài xế nói: "Chỉ sợ Âu Dương Sân không dám đối đầu với nhà họ Sở".
Người trẻ tuổi gật đầu, trầm mặc một lát rồi tự nhủ: "Cũng không biết Âu Dương Tĩnh có thông báo cho Tiêu Ngôn hay không, chỉ cần Tiêu Ngôn tới, cho dù như thế nào thì Sở Dao cũng sẽ không thể áp chế được. Ừm, tôi phải gọi điện cho Tiêu Ngôn, bảo anh ta mau đến đây".
Một tiếng hô của Âu Dương Tĩnh đã nhắc nhở Âu Dương Sân.
Ông ta đã sớm nghe nói anh em nhà họ Sở bất hòa. Sở Triết là người thừa kế gia chủ tương lai của nhà họ Sở, lợi dụng việc đám trưởng bối trong gia tộc trọng nam khinh nữ, gần như không cho Sở Dao nhúng tay vào việc làm ăn trong gia tộc.
Sở Chấn Thanh thương con gái, liền lấy sản nghiệp ô tô của nhà họ Sở ra, giao cho Sở Dao quản lý.
Vốn dĩ việc làm ăn trong lĩnh vực ô tô của nhà họ Sở rất bình thường, Sở Chấn Thanh giao cho Sở Dao cũng không trông cậy cô ta có thể làm ra thành tích gì, chỉ đơn giản là một món quà mà người bố tặng cho con gái, cũng tương đương với của hồi môn để cô ta lấy chồng sau này.
Thế nhưng Sở Dao lại có suy nghĩ khác người, mở ra câu lạc bộ Dao Quang, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã biến thành câu lạc bộ xe sang lớn nhất thủ đô, cũng thành lập quan hệ hợp tác ổn định với các hãng xe lớn trên toàn thế giới.
Cô ta còn lợi dụng tài nguyên và quan hệ của câu lạc bộ để phát triển sản nghiệp ô tô, vậy mà đã khiến nhà họ Sở trở thành lực lượng mới xuất hiện trong ngành nghề xe hơi. Nghiệp vụ xe sang còn chiếm cứ nửa giang sơn ở thủ đô.
Cộng thêm Sở Dao có đôi mắt tinh tường, đã sớm nhìn trúng nguồn năng lượng mới, bám vào ngọn gió đông nguồn năng lượng mới để nhanh chóng phát triển lớn mạnh, lập tức biến một sản nghiệp không được ai trong gia tộc coi trọng thành bánh trái thơm ngon.
Cũng bởi vậy mà Sở Dao đã đạt được sự tín nhiệm của trưởng bối trong gia tộc, nhất là Sở Chấn Thanh.
Điều này khiến Sở Triết vô cùng ghen ghét, cũng lo lắng Sở Dao sẽ gây nguy hiểm cho địa vị người thừa kế của hắn ta. Cho nên Sở Triết đã sớm để mắt tới cục thịt béo câu lạc bộ Dao Quang này rồi.
Âu Dương Sân lập tức ý thức được hôm nay có lẽ là một cơ hội rất tốt.
Đương nhiên ông ta không dám đắc tội nhà họ Sở, nhưng Sở Dao không có nghĩa là nhà họ Sở, nếu như đắc tội Sở Dao, có thể lấy lòng Sở Triết, như vậy sau này quan hệ của ông ta với nhà họ Sở sẽ vì vậy mà nâng cao một bước.