“Con có nhìn thấy không?”, Từ Thông hỏi ngược lại.
Từ Hiểu Bắc ngây người.
“Nhưng, bên ngoài đều truyền đi rầm rộ, hơn nữa tin tức là do nhà họ Lâm truyền ra, xem tình trạng của nhà họ Lâm và nhà họ Viên, có lẽ không phải là giả”.
Từ Thông lắc đầu, nói: “Tiểu Bắc à, con phải nhớ, bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, cũng phải có phán đoán của mình. Người khác nói gì, bên ngoài truyền gì, đều không quan trọng. Quan trọng là, bản thân con nhìn thấy gì? Tin cái gì?”
“Con?”, Từ Hiểu Bắc hơi ngẩn người: “Con không nhìn thấy gì hết”.
“Thế con tin Lý Dục Thần đã chết ư?”, Từ Thông nhấn mạnh.
“Con… con không biết”, Từ Hiểu Bắc không tự tin lắm nói.
Từ Thông bỗng nhiên vỗ một cái lên đầu Từ Hiểu Bắc: “Con không biết! Quên mất chân của con gãy thế nào à, rồi lại lành lặn thế nào rồi à?”
Từ Hiểu Bắc bị cái vỗ đầu làm cho tỉnh táo mấy phần.
Đúng thế, một người tay cầm sấm sét, giết người từ xa, ngay cả súng đạn cũng không sợ, làm sao chết được?
Nghĩ đến đây, gã sợ hãi một hồi.
Sao mình lại dễ dàng tin những lời đồn đó chứ?
Những người đó chưa từng thấy bản lĩnh của Lý Dục Thần thì cũng thôi đi, rõ ràng mình từng chứng kiến.
Nghĩ đến mấy ngày trước, gã còn từng gặp Lâm Mộng Đình, vì Lý Dục Thần đã chết, gã lo Lâm Mộng Đình sẽ đau lòng buồn bã, còn định đến an ủi mấy câu, không ngờ Lâm Mộng Đình hoàn toàn không coi là gì, chỉ nói một câu: “Lời đồn thôi”.
Lúc đó Từ Hiểu Bắc còn cảm thấy Lâm Mộng Đình bạc tình bạc nghĩa, bây giờ nghĩ lại, người ta có niềm tin kiên định, tin tưởng Lý Dục Thần không chết.
So sánh như vậy, mình lại không bằng một cô gái, Từ Hiểu Bắc bất giác đỏ mặt.
“Bố à!”, Từ Hiểu Bắc gọi một tiếng.
“Hiểu ra rồi?”. Từ Thông hỏi.
“Con hiểu rồi”, Từ Hiểu Bắc nói.
Từ Thông cười ha ha: “Bây giờ đã hiểu vẫn chưa muộn, ít nhất không phạm lỗi lầm, hơn nữa lần này con làm rất tốt, phương hướng là đúng”.
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào?”
“Con không cần quản việc trong nhà, bố sẽ sắp xếp. Con về trường, nhiệm vụ đầu tiên, chăm sóc tốt cô Lâm và cô Đinh Hương, tuyệt đối đừng để người khác ức hiếp. Bố sẽ điều mấy vệ sĩ cho con, nếu có người dám động vào họ, con đánh hắn thật đau, mặc kệ hắn là ai”.
Từ Hiểu Bắc đáp một tiếng, rồi lái xe cả đêm về Tiền Đường.
Từ Thông tiễn con trai đi, quay về thư phòng, vừa châm điếu thuốc, hít một hơi, đã nhìn thấy một người ngồi trên sofa đối diện.
Từ Thông sợ giật mình, sặc thuốc, ho khụ khụ.
Đợi ông ta nhìn rõ người đó là ai, vội vàng dập điếu thuốc vào trong gạt tàn, kích động đứng lên: “Cậu Lý!”
Lý Dục Thần cười nói: “Ông Từ, ông vẫn khỏe chứ?”
Từ Thông cười lớn ha ha: “Ha ha ha, tôi biết ngay cậu Lý cát nhân thiên tướng, bên ngoài đều là những lời đồn vô căn cứ”.
Lý Dục Thần nói: “Hiếm khi ông Từ và cậu Từ tin tưởng, lần này cũng là đến cảm ơn ông”.
“Đâu có đâu có!”
Từ Thông ngoài mặt thì cười, nhưng cả người đã toát hết mồ hôi.
Ông ta biết Lý Dục Thần đã biết thái độ của Từ Hiểu Bắc và ông ta, thậm chí rất có thể đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bố con họ vừa nãy.
Cũng may Tiểu Bắc chưa làm ra chuyện ngu xuẩn, cũng may trong điện thoại mình đã gọi con trai về.
Ông ta không chắc chắn Lý Dục Thần đến từ lúc nào, nếu không có cuộc nói chuyện vừa nãy, thể hiện thái độ rõ ràng như vậy, Lý Dục Thần liệu có xuất hiện không?
Đời người là như vậy, cơ hội luôn xuất hiện vào những lúc không thể tưởng tượng được, cho nên phải nắm bắt bất cứ lúc nào, một khắc cũng không được buông lỏng.
Nguy hiểm cũng như vậy.
“Ông Từ, tôi còn có chuyện muốn nhờ ông giúp”, Lý Dục Thần nói.
Từ Thông biết, cơ hội đã đến.
Mình lại cược đúng rồi, lấy được lòng tin của Lý Dục Thần.