Người này chính là con trai cả của nhà họ Lâm, anh họ Lâm Thu Thanh, Lâm Lai Phong.
Mặc dù Lâm Lai Phong là gia chủ, phụ trách quản lý sản nghiệp của gia tộc nhà họ Lâm trên danh nghĩa.
Nhưng trên thực tế, địa vị của Lâm Lai Phong trong gia tộc cũng không thấp hơn Lâm Thu Thanh bao nhiêu, quy mô sản nghiệp hiện đang phụ trách cũng không nhỏ.
Sau đó khoảng bảy, tám người đàn ông cao to nhảy xuống từ trên xe Land Rover.
Họ vừa xuống xe đã nhanh chóng chia nhau ra, tạo thành vòng bảo vệ Lâm Lai Phong từ nhiều hướng và ở khoảng cách thích hợp.
Người trung niên xuống xe đầu tiên thì đứng bên cạnh Lâm Lai Phong.
Ngay khi đoàn xe vừa dừng lại, Lâm Thiếu Hằng đã bắt đầu kêu gào.
“Ha ha, bố tao tới rồi! Bố tao tới rồi! Lý Dục Thần, mày chết chắc rồi!”
Sau đó anh ta nói với về phía xa: “Bố ơi, con ở đây! Mau cứu con với! Bố ơi, chú Dương, cứu con với…”
Lâm Lai Phong đi tới, trông thấy Lâm Thiếu Hằng đã bị gãy một chân nằm dưới đất, mặt liền biến sắc.
Người trung niên bên cạnh ông ta tiến lên một bước, ngồi xổm xuống, sau đó véo chân Lâm Thiếu Hằng một cái.
Lâm Thiếu Hằng hét toáng lên.
Người trung niên ngước mặt lên, nói: “Chân của cậu chủ bị gãy rồi ạ”.
Lâm Lai Phong nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Thiếu Hằng chỉ vào Lý Dục Thần: “Nó, chính nó đã đánh gãy chân con đấy ạ”.
Lúc này Lâm Lai Phong mới chú ý tới Lý Dục Thần.
“Là cậu à?”, Lâm Lai Phong hơi bất ngờ: “Tại sao cậu lại đánh con trai tôi?”
“Vậy ông phải hỏi đứa con trai bảo bối của mình đã làm gì đi”, Lý Dục Thần trả lời.
Lâm Lai Phong sầm mặt: “Hừ, bất kể nó có làm gì, cậu cũng không được đánh nó. Ở thành phố Hòa chưa từng có ai dám động tới con trai Lâm Lai Phong tôi đâu!”
Lâm Mộng Đình đứng ra: “Bác cả, bác nghe cháu giải thích đã, là anh họ kéo người tới gây sự với bọn cháu trước, còn đập phá, đánh ông chủ quán này, nên Dục Thần mới ra tay dạy cho anh ta một bài học…”
“Câm mồm!”, Lâm Lai Phong quát: “Dạy cho một bài học? Ha ha, nực cười! Từ khi nào mà người nhà họ Lâm làm việc lại đến lượt người ngoài dạy dỗ thế? Mộng Đình, trước giờ cháu luôn ngoan ngoãn, cũng cẩn thận, sao thằng nhóc này vừa tới là cháu đã trở nên vô kỉ luật thế hả?”
“Bác cả, bác nói gì vậy? Cháu vô kỉ luật chỗ nào?”
“Còn bảo không có à! Khuya rồi mà không ở nhà, lại chạy tới đây hẹn hò với đàn ông, còn ra thể thống gì nữa! Người ta mà biết sẽ nói nhà họ Lâm chúng ta không có gia giáo cho xem”.
Lâm Lai Phong ra vẻ ta đây là bậc chú bác trong nhà: “Bác xấu hổ thay cháu luôn đấy! Nếu bố cháu biết được thì còn mặt mũi đâu nữa mà làm gia chủ?”
Lâm Mộng Đình bị ông ta mắng đỏ cả mặt, tức trong lòng nhưng vẫn khó phản bác được.
Lý Dục Thần bật cười: “Hoá ra gia giáo của nhà họ Lâm là để mặc cho con trai ra ngoài phá phách cướp bóc à? Con trai mình không lo quản, lại đi quản con gái của người khác”.
“Cậu…”, Lâm Lai Phong không ngờ Lý Dục Thần lại dám nói như thế, nhất thời tức giận không nói nên lời.
“Bố nói nhảm với chúng nó làm gì, còn không mau báo thù giúp con đi ạ, con muốn giết chết thằng oắt này!”, Lâm Thiếu Hằng chỉ vào mặt Lý Dục Thần, mặt mũi đầy dữ tợn: “Thằng họ Lý, mày xong đời rồi! Mày chết chắc rồi! Tao sẽ cho mày biết kết cục khi chống đối tao!”
Lý Dục Thần bỗng quay phắt đầu sang nhìn Lâm Thiếu Hằng.
Anh ta giật nảy mình, co rúm lại.
Khi phát hiện chú Dương đang ở bên cạnh mình mới yên tâm.
Chú Dương trong lời anh ta tên là Dương Tử Hoa, là vệ sĩ được bố anh ta Lâm Lai Phong mời về.
Người này cực kì giỏi võ, từng làm cho đoàn lính đánh thuê ở nước ngoài, là binh vương chính cống.
Mà vệ sĩ bên cạnh Lâm Lai Phong, chính là những người xuống từ hai chiếc xe Land Rover, đều được một tay Dương Tử Hoa huấn luyện.
Ai cũng là cao thủ có thể lấy một chọi mười.
Mấy tên mà Lâm Thiếu Hằng dẫn tới đều chẳng là gì so với những người này.
Mặc dù Lý Dục Thần thể hiện sức chiến đấu cực mạnh, nhưng Lâm Thiếu Hằng tin rằng chỉ cần chú Dương ra tay, mười tên Lý Dục Thần cũng không phải đối thủ.
“Chú Dương, mau giết nó giúp cháu với!”, Lâm Thiếu Hằng kêu gào.
“Cậu chủ, cậu đừng kích động, để tôi nối xương chân cho cậu trước đã”.
Dương Tử Hoa chẳng thèm nhìn Lý Dục Thần lấy một cái, tập trung xoa nắn chân cho Lâm Thiếu Hằng.
Lâm Lai Phong cũng lo lắng dõi theo, cho đến khi Dương Tử Hoa dừng lại, ông ta mới hỏi: “Sao rồi, có bị sao không?”
“Không sao, chỉ bị gãy xương thôi, tôi đã chỉnh lại vị trí của xương rồi, lát nữa đi bệnh viện xử lí thêm là ổn”.
Dương Tử Hoa nói xong mới ngước mắt nhìn về phía Lý Dục Thần, trong mắt lộ ra sát khí.
“Người này xử trí sao đây ạ?”
Lâm Lai Phong cau mày, có hơi do dự.
Lý Dục Thần vừa mới cứu mạng của ông cụ.
Mà ông cụ lại có vẻ rất coi trọng thằng nhóc này, vì nó mà cụ ấy suýt đã đuổi Nghiêm Tuệ Mẫn về nhà mẹ đẻ ở thành phố Mai.
Ông cụ luôn rất dễ tính, có thể vì tên nhóc này, không ngại trở mặt với nhà họ Nghiêm ở thành phố Mai, đúng là hiếm thấy.
Điều quan trọng hơn là Lâm Mộng Đình cũng có mặt tại hiện trường.
Giết Lý Dục Thần ngay trước mặt Lý Dục Thần thì chắc chắn không được.
“Mộng Đình, bác sai người đưa cháu về trước, muộn rồi, bố mẹ cháu sẽ lo lắng lắm”, Lâm Lai Phong nói.
Tim Lâm Mộng Đình đập mạnh một nhịp, cô có dự cảm không lành.
“Không cần đâu bác cả, cháu sẽ tự đi về”.
“Sao thế, giờ cháu cũng không chịu nghe lời bác cả luôn à? Bác bảo cháu về thì về đi”.
Khi Lâm Mộng Đình đang đắn đo phải từ chối như thế nào, thì bỗng nghe Lâm Thiếu Hằng la lên.
“Bố không được thả Mộng Đình đi. Cô ta về nhà chắc chắn sẽ mách lẻo với ông nội”.
Lâm Lai Phong nguýt anh ta: “Con có ý gì?”
Lâm Thiếu Hằng đáp: “Bố, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, xử lí cả hai bọn nó luôn. Thằng già đã bệnh thành như thế, không có Lý Dục Thần chữa bệnh cho ông ta, ông ta sẽ không sống được mấy ngày đâu, đến lúc đó gia nghiệp của nhà họ Lâm…”
Anh ta còn chưa nói dứt lời, Lâm Lai Phong đã đi qua tát anh ta một bạt tai.