Mục lục
Rể Ngoan Giá Đáo (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba ngày sau, Lý A Tứ trở về.

Dáng vẻ phong trần mệt mỏi, trở về theo anh ta còn có một đứa bé mười mấy tuổi, nhìn tuổi tác thì nhỏ hơn Lâm Vân một chút.

Lý A Tứ thấy Lý Dục Thần trở về, trong đôi mắt nặng nề liền có ánh sáng, nhưng khi anh ta nhìn thấy Lâm Mộng Đình ngốc nghếch thì lại phai nhạt xuống.

"Đứa nhỏ này từ đâu ra vậy?"

Hầu Thất Quý nhìn đứa bé sau lưng Lý A Tứ, hỏi.

"Em trai của Ngọc Xuân", Lý A Tứ nói.

"Là em gái!", đứa bé sửa lại.

"Em trai", Lý A Tứ kiên trì nói.

"Em gái!", đứa bé có vẻ còn kiên trì hơn anh ta.

"Ngọc Xuân đã nói em là em trai", Lý A Tứ nói.

"Đó là bởi vì bố mẹ em muốn có một đứa con trai, từ nhỏ đã nuôi em như một thằng con trai, thật ra em là nữ, không tin em cởi quần áo ra cho anh xem!"

Đứa bé nói xong liền muốn cởi quần áo.

Hầu Thất Quý vội vàng ngăn cản.

Mặc dù là trẻ con, nhưng cũng đã mười lăm tuổi, thật ra là đã trưởng thành.

"Cháu tên gì?", Hầu Thất Quý hỏi.

"Ngũ Ngọc Kỳ", đứa bé nói.

Hầu Thất Quý gật đầu, sau đó nhìn về phía Lý A Tứ, hỏi Lý A Tứ đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại muốn đưa đứa bé này đến đây.

Lý A Tứ nói: "Không phải tôi đưa con bé tới, là tự nó đi theo".

Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời".

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ngũ Ngọc Kỳ, mọi người đều hiếu kỳ nhìn về phía Lý A Tứ.

Nếu là trước kia, chắc chắn Lý A Tứ sẽ lúng túng không biết làm gì, nhưng bây giờ Lý A Tứ từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc gì, trong ánh mắt cũng không có chút gợn sóng nào.

"Anh chưa bao giờ nói thế", Lý A Tứ nói.

"Anh đã nói!", Ngũ Ngọc Kỳ kiên trì nói: "Lúc anh cứu nhà em ra, anh đã nói sẽ chăm sóc người nhà em".

"Anh đã đưa cả nhà em về quê, cũng cho tiền đủ để ba người sống sung túc rồi", Lý A Tứ nói.

"Nhưng mà chị em đã chết", Ngũ Ngọc Kỳ nói.

Trên mặt Lý A Tứ hiện lên vẻ đau đớn khó có thể nhận ra.

"Em biết anh là ai, anh là bạn trai của chị em, anh tên là Lý A Tứ!"

Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Chỉ có loại người tham tiền như bố mẹ em mới có thể nhìn thấy mấy đồng tiền liền tin tưởng chuyện ma quỷ mà anh nói, cái gì mà chị em đã ra nước ngoài, ra nước ngoài mà còn không thèm gọi điện sao? Chắc chắn là chị em đã chết rồi, đúng không? Chị ấy bị tên ác ma họ Tôn kia hại chết, đúng không?"

"Chị em đúng là ngốc, lúc trước đáng lẽ ra không nên đồng ý với tên họ Tôn. Ác ma kia đã để cả nhà em nhìn thấy dáng vẻ, thậm chí còn nói cả tên cho nhà em biết, làm sao có thể bỏ qua cho nhà em được? Tội phạm bắt cóc trên tivi đều bịt mặt, phàm là lộ mặt, nhất định sẽ giết con tin!"

Lời của Ngũ Ngọc Kỳ khiến đám người ở đây vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ, một đứa bé lớn lên ở nông thôn lại có thể có suy nghĩ như vậy đúng là không dễ dàng.

"Lúc đó cháu không sợ à?", ông chủ Vương tò mò hỏi.

"Sợ! Nhưng có thể làm gì được? Cái gì nên tới kiểu gì cũng sẽ tới", Ngũ Ngọc Kỳ nói.

Lý A Tứ nói: "Em còn nhỏ".

Ngũ Ngọc Kỳ nói: "Em nhỏ chỗ nào? Anh và chị em từ lúc học tiểu học đã yêu nhau rồi đúng không, nếu không tại sao chị em vừa đến thủ đô, hai ngươi đã yêu đương thắm thiết rồi?"

Lý A Tứ bị Ngũ Ngọc Kỳ làm nghẹn họng nói không ra lời.

"Cháu chạy đến đây như vậy, bố mẹ cháu không lo lắng sao?", sư phụ Vinh hỏi.

"Bọn họ chỉ thích con trai, có bản lĩnh thì sinh thêm một đứa nữa đi, cháu không muốn tiếp tục làm con trai cho bọn họ nữa. Cháu muốn làm con gái!"

Một tiếng "làm con gái được nói ra từ miệng của một cô bé ăn mặc như con trai khiến mọi người đều cảm thấy là lạ.


"Vậy cháu định làm như thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK