Sau khi đi ra khỏi tiệm mạt chược anh Sáu, chị Mai lấy một trăm ngàn tệ từ trong túi ra đưa cho Lý Dục Thần.
“Làm gì vậy?”
“Cho cậu”.
“Tôi không cần!”, Lý Dục Thần lắc đầu.
Chị Mai bám riết không tha, cứ muốn nhét tiền vào túi Lý Dục Thần.
“Đây là thứ cậu nên được”.
“Chị Mai, sao chị chơi gian lận?”, Lý Dục Thần hỏi.
“Tôi… tôi gian lận hồi nào?”
Lý Dục Thần lấy hai quân bài mạt chược từ trong túi ra, một quân Yêu Kê và một quân Cửu Vạn.
“Trả lại cho chị”.
Sắc mặt chị Mai chợt thay đổi, quay đầu nhìn lại, thấy hai người họ đã rời xa tiệm mạt chược mới thở phào một hơi.
“Cậu biết tôi giấu bài trên người cậu?”
“Ừm”.
“Vậy sao ban nãy cậu còn muốn cược với Sáu Sẹo?”
“Không cược thì sao giờ? Để gã ta lục soát người hả?”
“Nhưng lỡ Sáu Sẹo cược với cậu thì sao?”, trong mắt chị Mai tràn ngập lo lắng.
“Gã ta sẽ không cược”.
“Cậu chắc chắn thế à?”
“Thắng được một bàn tay của tôi thì gã ta có lợi gì chứ?”, Lý Dục Thần cười nó: “Gã ta mà thua một con mắt thì coi như thua hoàn toàn. Sáu Sẹo không phải loại dân cờ bạc ham thắng thua, gã ta là dân làm ăn mở sòng bạc kiếm tiền”.
Chị Mai kinh ngạc nhìn Lý Dục Thần: “Trông cậu trẻ vậy mà sao ăn nói giống y như mấy tay anh chị già đời thế, không phải trước đây đã ra xã hội lăn lộn rồi đó chứ”.
Lý Dục Thần: “Trước đây, tôi chỉ đi nhặt ve chai thôi”.
Chị Mai phụt một tiếng bật cười: “Nhặt ve chai mà tính lăn lộn xã hội gì chứ”.
Lý Dục Thần: “Tay chị Mai nhanh vậy, lẽ nào trước kia học ảo thuật hả?”
“Cậu biết nhìn hàng đấy!”, chị Mai liếc anh: “Trước đây, tôi là một con nhóc ăn xin khắp nơi, đôi khi còn trộm cắp vặt. Sao? Hai ta có xem như môn đăng hộ đối không?”
Lý Dục Thần không trả lời mà hỏi: “Chị Mai, rốt cuộc chị đã thắng được bao nhiêu tiền ở tiệm mạt chược anh Sáu mà Sáu Sẹo lại nhằm vào chị vậy”.
“Nào có thắng nhiều, mỗi ngày tôi chỉ thắng ba, năm trăm chứ mấy, kiếm lại đống phí bảo kê của gã ta. Cũng chỉ mỗi hôm nay mới thắng nhiều chút, ai biết Sáu Sẹo kia hẹp hòi thế chứ, mới thắng chút xíu đã nói tôi chơi ăn gian”.
Lý Dục Thần còn lâu mới tin Sáu Sẹo hùng hùng hổ hổ như vậy chỉ vì chút tiền kia.
Có điều, chị Mai không chịu nói thì anh cũng không gặng hỏi.
Chị Mai không khỏi lo lắng: “Nết Sáu Sẹo kia cực kỳ hẹp hòi, hôm nay cậu khiến gã ta mất hết mặt mũi thì tên này sẽ không bỏ qua cho cậu đâu, phải cẩn thận đó”.
Lý Dục Thần tất nhiên không sợ, song, khi chị Mai nói vậy, anh lại có hơi lo lắng cho Đinh Hương.
“Chị Mai, chị không sợ gã ta quay về tiệm trả thù tiếp hả?”
“Cái này thì không đâu. Sáu Sẹo rất sợ mất mặt, hôm nay gã ta đã nói sẽ không đến quán cơm của chúng tôi gây chuyện thì chắc chắn sẽ không đến”.
Lý Dục Thần vẫn cảm thấy không đáng tin lắm, người như Sáu Sẹo sao mà biết giữ lời hứa chứ?
Chị Mai thấy anh cau mày thì kéo tay Lý Dục Thần lắc lắc, sáp lại gần: “Anh Lý à, anh Lý nhỏ của tôi ơi! Cứ yên tâm đi, có tôi ở đây thì sẽ không để cho Sáu Sẹo làm gì cậu đâu”.
Lý Dục Thần ngửi thấy mùi dầu rán bánh trên người chị Mai thì chợt nhớ đến gương mặt của ông chủ Vương trong tiệm.
Anh lo ông ta sẽ cầm dao tới chém mình.
“Chị Mai, tôi còn có việc nên đi trước nhé”.
Lý Dục Thần không về mà đi thẳng đến phía Nam thành phố.
Anh và Mã Sơn đã hẹn Hoàng Tam ở đó.
Hoàng Tam cũng xuất thân từ nhặt ve chai, không ở cùng một khu vực với nhưng lại thường xuyên gặp mặt.
Anh ta và Mã Sơn đều là vua lượm ve chai có tiếng.
Hai người này còn thường xuyên đánh nhau.
Ấn tượng của Lý Dục Thần về Hoàng Tam chỉ dừng lại ở việc tên này hay thích táy máy tay chân, đông trộm tây thó.
Và khi đánh không lại Mã Sơn thì Hoàng Tam sẽ bắt nạt anh và Đinh Hương.
Anh từng vì Đinh Hương mà đánh nhau với Hoàng Tam, dùng vôi sống ném vào mắt anh ta.
Về sau thế nào thì Lý Dục Thần cũng không biết.
Nghe Mã Sơn kể là Hoàng Tam vẫn nhặt ve chai, có điều làm lớn hơn trước đây, mở cả một cái vựa thu mua ve chai.
Bọn họ hẹn gặp nhau ở một quán ăn nổi tiếng.
Hoàng Tam mặc đầy người hàng hiệu, trên cổ đeo một cái dây chuyền vàng bản to, cổ tay cũng đeo đồng hồ bằng vàng nhưng không biết là thật hay giả.
Mã Sơn vuốt dây chuyền vàng của đối phương hỏi: “Ngâm trong nước có nổi lên không?”
Hoàng Tam híp đôi mắt tam giác lại, khinh bỉ nói: “Tôi là loại người ấy sao?”
Mã Sơn đáp: “Chúng tôi biết Hoàng Tam anh buôn bán được lắm, đừng keo kiệt thế, dẫn anh em đi kiếm tiền với”.
Hoàng Tam nói: “Tôi toàn kiếm món tiền lớn, không chơi tiền lẻ, chỉ cần anh có vốn thì tôi sẽ dẫn anh theo, không có thì sang bên chơi đi”.
Mã Sơn chỉ vào Lý Dục Thần nói: “Tôi không có tiền nhưng anh ta có”.
Hoàng Tam liếc Lý Dục Thần.
Lý Dục Thần vừa đổi kiểu tóc mới, trông khá giống cậu ấm cô chiêu nhà giàu.
“Vị này là…”
Hoàng Tam cảm thấy quen quen, nhưng không nhớ ra.
Mã Sơn nói: “Cậu chủ Lý, kẻ có tiền”.
“Hừ, có bao nhiêu?”, Hoàng Tam tự nhận mình cũng là kẻ lõi đời, từng gặp vô số người.
“Có bao nhiêu á? Nói ra có thể hù chết anh!”, Mã Sơn nói: “Biết nhà họ Lâm ở thành phố Hòa không? Anh ta là con rể nhà người ta đó”.
Lý Dục Thần cũng không biết sao Mã Sơn có thể bịa được như vậy, đến giờ anh vẫn chưa nói quan hệ giữa mình và Lâm Mộng Đình cho Mã Sơn biết.
Có lẽ Mã Sơn đoán được từ việc Lý Dục Thần đưa Lâm Mộng Đình về nhà lần trước.
“Con rể nhà họ Lâm?”, Hoàng Tam cười to, cười đến đau cả bụng: “Nếu anh ta là con rể nhà họ Lâm thì chắc tôi là ông chủ nhà họ Lâm quá, ha ha…”
Lý Dục Thần tát một cái “chát” lên mỏ anh ta.
Tên khốn này ăn nói đáng đánh thiệt, không dạy cho một bài học thì không chắc chẳng biết bản thân là ai.
Hoàng Tam nhảy dựng lên mắng: “Bà mẹ nó, mày đánh tao làm gì?”
Lý Dục Thần xụ mặt: “Nhóc con, ăn nói chú ý chút, đánh thế là nhẹ, nếu để bố vợ tôi nghe được thì không còn lưỡi để xài đâu”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK